Hai người kháy đểu, chửi thề, ở đằng sau cùng, Lăng Bất Thần cõng Hòa Ngọc, giữ khoảng cách với họ.
Hòa Ngọc: "Tôi có thể tự đi bộ."
Lăng Bất Thần cười thật thà: "Cậu nghỉ ngơi cho tốt đi, hồi phục thể lực, tí nữa còn có trận đánh ác liệt cần đánh đấy."
Sau khi bước ra khỏi Địa ngục rực lửa, đã đến lúc bước vào phiên bỏ phiếu.
Cũng không phải là một cuộc chiến ác liệt gì cả.
Cậu cõng Hòa Ngọc trên lưng, bước từng bước vững vàng. Hòa Ngọc rất nhẹ, nếu so sánh Lăng Bất Thần với Vạn Nhân Trảm thì đúng là yếu hơn thật, nhưng thực tế cậu ấy không yếu chút nào, ban đầu cũng không kém, sau khi nâng cao năng lực chiến đấu, cõng Hòa Ngọc cũng không có vấn đề gì. So sánh thể trạng bình quân người Trái Đất bây giờ, Lăng Bất Thần rất khỏe.
Hòa Ngọc cũng không cố tỏ ra mình kiên cường, Địa ngục rực lửa vừa nãy đã tiêu hao một nguồn năng lượng rất lớn của cậu, cho dù giờ có thể đi được thì cũng cực kỳ miễn cưỡng. Cậu nhắm hờ mắt, điều chỉnh trạng thái của mình.
Lăng Bất Thần liếc nhìn hai người vẫn đang tranh cãi ở phía trước, đột nhiên nhẹ nhàng nói: "Sau khi ra ngoài, tôi sẽ dùng thẻ thăng cấp để rời đi."
Hòa Ngọc đột nhiên mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào góc nghiêng của Lăng Bất Thần. Khuôn mặt đối phương ôn hòa, đường nét uyển chuyển, cảm nhận được ánh mắt của cậu, nụ cười không thay đổi: "Cậu phải cẩn thận hơn đấy, có lẽ ải thứ sáu còn khó hơn."
Hòa Ngọc bình tĩnh nói: "Anh biết từ lúc nào?"
Lăng Bất Thần: "Khi ải thứ hai kết thúc."
Hòa Ngọc nhìn cậu ấy, Lăng Bất Thần bình tĩnh cõng cậu, ánh mắt nhìn về phía trước, hoàn toàn tập trung, động tác dưới chân cực kỳ vững vàng, không bị rung lắc chút nào, điều này khiến Hòa Ngọc rất thoải mái.
Hòa Ngọc đột nhiên cười: "Thực ra tôi đoán được rồi, giữa đường anh giúp tôi mấy lần liền." Không cần phải nói nhiều về tấm phiếu, cậu ấy cũng nói qua mấy lần rồi. Ở ải thứ ba, Lăng Bất Thần đề nghị được ở cùng một nhóm với Trảm Đặc, có lẽ là do cậu ấy thấy Hòa Ngọc muốn ở cùng một nhóm với Vạn Nhân Trảm, cậu ấy có nói nhưng cũng không ai để ý.
Có một số thứ không cần phải nói quá rõ ràng, cho dù nó liên quan đến chiến đấu hay "Truyền thuyết về Trái Đất", thậm chí không cần giao tiếp bằng ánh mắt cũng có thể hiểu được ý của đối phương.
Hòa Ngọc là nội gián, chỉ có Lăng Bất Thần nhìn ra điều này.
Lăng Bất Thần: "Họ đánh giá thấp cậu, sự thông minh của cậu vượt qua nhận thức của bọn họ."
Hòa Ngọc mím môi: "Bọn họ cũng đánh giá thấp anh."
Bình luận: "Họ đang nói gì thế, tôi không hiểu."
Bình luận: "Hình như Lăng Bất Thần phát hiện ra Hoa Ngọc là nội gián."
Bình luận: "Vì vậy Lăng Bất Thần mới rời đi, sao tôi lại không biết bọn họ đang bí mật cái gì vậy nhỉ?"
Hòa Ngọc: "Anh cũng có thể chờ."
Lông mày của Lăng Bất thần nhướng lên, mang theo nụ cười, nhưng cậu ấy không trả lời. Rõ ràng, đây là từ chối.
Hòa Ngọc hơi sửng sốt, nhưng sau đó cũng mỉm cười. Lăng Bất Thần biết cậu ấy cần làm gì, vì vậy cũng tôn trọng ý kiến của cậu ấy.
Cậu đưa chiếc quạt Ba Tiêu thu nhỏ cho Lăng Bất Thần: "Vật về chủ cũ, chú ý giữ gìn sức khỏe." Đây vốn là trang bị của Lăng Bất Thần, cho dù bọn họ đã rèn nhưng trước khi Lăng Bất Thần còn chưa chết, trang bị cũng chỉ thuộc về anh ta.
Lăng Bất Thần dừng lại, sau đó một tay ôm chặt Hòa Ngọc, một tay nhận lấy chiếc quạt: "Đương nhiên rồi, hẹn gặp lại."
Bốn người đi ra khỏi Địa ngục rực lửa.
Từ ải thứ năm đến ải thứ sáu, cần phải đi từng bước từng bước lên trên, trèo qua đỉnh núi là có thể qua được ải thứ sáu.
Và trước đó, họ cần một phiếu bầu cuối cùng.