Đoàn Vu Thần để Vạn Nhân Trảm xuống, Lăng Bất Thần cũng để Hòa Ngọc xuống.
Tất cả sự hợp tác đều kết thúc vào lúc này, đây là một cuộc thi chiến đấu.
Bây giờ, họ chuẩn bị đối đầu nhau.
Sẽ không ai tỏ lòng thương xót, thương xót cũng có nghĩa là giao mạng mình ra.
Đoàn Vu Thần: "Bây giờ, chúng ta cần phiếu để bầu ra nội gián."
Lăng Bất Thần ngậm thẻ thăng cấp trong miệng và vẫy tay: "Vậy thì không còn việc của tôi nữa rồi, tạm biệt mọi người." Nói xong biến mất tại chỗ.
Đoàn Vu Thần và Vạn Nhân Trảm không có gì ngạc nhiên, bây giờ Lăng Bất Thần rời đi cũng chẳng có vấn đề gì. Ải này loại bỏ nội gián, sau khi tiến vào cấp độ thứ sáu, cho dù là Đoàn Vu Thần hay Vạn Nhân Trảm đều chỉ cần Hòa Ngọc, bọn họ cũng sẽ không giữ lại Lăng Bất Thần, thậm chí còn "giúp" cậu một tay, loại bỏ đối thủ. Mặc dù bây giờ cậu ta bỏ cuộc trông có hơi nhát gan, nhưng cũng không sai.
Vạn Nhất Trảm hừ nhẹ một tiếng: "Nhát cáy."
Đột nhiên vẻ mặt gã trở nên nghiêm nghị, lập tức lớn tiếng nói: "Tao chọn Đoàn Vu Thần."
Đoàn Vu Thần suýt chút nữa đồng thanh với gã: "Tao chọn Vạn Nhân Trảm."
Cả hai nhanh chóng bỏ phiếu, rất quyết tâm. Ánh mắt hướng về nhau, giương cung bạt kiếm, trong ánh mắt dường như có tia lửa nổ lách tách, làm gì còn sự hòa hợp ở ải thứ năm vừa nãy. Bây giờ, cả hai chỉ muốn loại bỏ nhau.
Khóe mắt Vạn Nhân Trảm nhìn về phía Hòa Ngọc, ra hiệu cho cậu nhanh chóng bỏ phiếu.
Đoàn Vu Thần cười lạnh một tiếng: "Hòa Ngọc đã đứng về phía tao rồi, mày nghĩ mày còn uy h**p được người ta hả?" Hòa Ngọc được coi là phụ trợ của Đoàn Vu Thần, anh ta và Hòa Ngọc sẽ không sợ kẻ nội gián Vạn Nhân Trảm này.
"Ha ha, mày cho rằng trò lừa bịp của mày có thể lừa được Hòa Ngọc hả, Đoàn Vu Thần, mày mới là nội gián, Harvey đã bị mày diệt khẩu, Seattle, Kiều Viễn cũng là do mày bắt họ rời đi." Hòa Ngọc được coi như là phụ trợ của Vạn Nhân Trảm, gã và Hòa Ngọc cũng không sợ kẻ nội gián Đoàn Vu Thần này ra tay.
Đoàn Vu Thần: "..." Bây giờ còn quay lại trả đũa. Anh ta nhìn chằm chằm, chế nhạo: "Ở ải thứ ba, mày và Hòa Ngọc bị tách ra, Seattle bị loại. Ở ải thứ tư, mày và Hòa Ngọc ép Kiều Viễn rời đi, tao nhìn thấy rồi. Hơn nữa, mày cũng ép Quỳnh phải rời đi, không cãi được chứ gì?"
Vẻ mặt Vạn Nhân Trảm dữ tợn: "Giờ là lúc nào rồi toàn nói những lời vô nghĩa, mày còn giả bộ cái gì nữa chứ, ông đây cho mày chạy trước đấy, mày đừng có mà không biết điều, tao chưa từng gặp Kiều Viễn ở ải thứ tư, nói bừa cũng phải có căn cứ chứ."
Đoàn Vu Thần: "Tao tận mắt chứng kiến." Trong nháy mắt, đồng tử của anh ta co rụt lại, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Hòa Ngọc: "Tại sao cậu vẫn chưa bỏ phiếu?" Mặc dù hỏi như vậy, nhưng đôi mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc và nghi ngờ.
Chỉ là, vẫn ôm một tia hy vọng cuối cùng, hy vọng rằng mình đã sai.
Hòa Ngọc nở một nụ cười rạng rõ. Cậu đứng đó, mặc áo trắng như tuyết, nước da trắng ngần, dáng người gầy gò, không có vẻ gì là uy h**p nhưng nụ cười của cậu lại khiến người ta lạnh sống lưng.
Đoàn Vu Thần nhìn cậu, sau đó nhìn Vạn Nhân Trảm, lùi lại mấy bước, không thể tin được nói: "Không, không thể nào, sao có thể?" Cuối cùng anh ta cũng nghĩ ra rồi. Ở ải thứ ba, có một cái gì đó thoáng qua tâm trí anh ta nhưng anh ta không nắm được trọng điểm. Bây giờ, cuối cùng anh ta cũng nhận ra rồi.
Phó bản chỉ ra nội gián sẽ biết được rất nhiều thông tin. Tìm thấy bọn Seattle vốn không cần phương thức liên lạc đặc biệt gì, cũng không cần năng lực chiến đấu quá mạnh, chỉ cần một tấm bản đồ mê cung. Hơn nữa, Kiều Viễn đã bị loại có nói với anh ta sau đó đã nhìn thấy Hòa Ngọc và Early nói chuyện. Vì vậy, những gì Kiều Viễn nhìn thấy là sự thật. Kiều Viễn biết được, nội gián cần phải diệt khẩu. Đoàn Vu Thần bị ảo cảnh làm lóa mắt nên đã không suy nghĩ kỹ càng về mối liên hệ bên trong.
Hòa Ngọc là nội gián.
Kết quả này đúng là khiến người ta không thể chấp nhận được, anh ta suy sụp lùi lại phía sau.
Vạn Nhân Trảm: "Ha ha, bị lộ rồi, tao nói cho mày biết, Hòa Ngọc biết ăn năn hối lỗi, cậu ta tin tưởng tao, không tin kẻ nội gián là mày đâu, mày đừng nghĩ nhiều nữa."
"Câm miệng!" Đoàn Vu Thần lao tới, muốn đánh chết Vạn Nhân Trảm.
Vạn Nhân Trảm đá Đoàn Vu Thần, hét lên: "Mày đừng có đụng tay đụng chân, Hòa Ngọc, mau chọn nó đi!"
Đoàn Vu Thần: "..." Anh ta gõ vào đầu Vạn Nhân Trảm, chửi rủa: "Đồ ngu, mày còn chưa tìm ra nội gián là ai hả? Đều là lỗi của mày, trên đường đi mày toàn bao che nội gián thôi, nếu không phải tại mày, sao cậu ta có thể trốn lâu như vậy?"
Vạn Nhân Trảm: "..." Gã hoang mang che đầu: "Đùa cái gì vậy, mày không phải nội gián hả? Đã đến bước này rồi, mày còn muốn giở thủ đoạn gì ra nữa?"
Đoàn Vu Thần không thở nổi, anh ta không muốn nói nữa, chỉ muốn gõ vào cái đầu chó của Vạn Nhân Trảm.
Vì thế, một đấm rồi lại một đấm hướng về phía Vạn Nhân Trảm.
Không thể giết đồng đội, nhưng đánh nhau thì cũng không tính là phạm quy.
Đoàn Vu Thần không thể đánh bại Vạn Nhân Trảm nhưng bây giờ gã đang ở trong lúc yếu nhất nên không thể dễ dàng khống chế Đoàn Vu Thần, hai người vật lộn với nhau.
Đoàn Vu Thần tóm chặt lấy quần áo của Vạn Nhân Trảm.
Một chân Vạn Nhân Trảm đè xuống người Đoàn Vu Thần, ngẩng đầu hét lên: "Hòa Ngọc, chọn nó đi, tên nội gián này còn đang ngụy biện, mày đừng nghe những lời xằng bậy của nó."
Đoàn Vu Thần suy sụp, vẻ mặt hung tợn.
"Không sợ đối thủ mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu."
"Vạn Nhân Trảm, ông đây sẽ không bao giờ làm đồng đội với mày nữa."