Đoàn Vu Thần cảm thấy lần này bọn họ thất bại bởi vì Hòa Ngọc quá lợi hại, nhưng còn có một nguyên nhân rất lớn đó là bọn họ có một người đồng đội heo, chính là - Vạn Nhân Trảm.
Cho nên ở vòng tuyển chọn, rốt cuộc tại sao bọn họ lại tập trung lại rồi cho Vạn Nhân Trảm làm đội trưởng chứ?
Thằng như thế này, vì sao muốn tới tra tấn bọn họ chứ!!
Đoàn Vu Thần không muốn giãy giụa nữa, anh ta từ bỏ, nằm co quắp trên mặt đất, tùy ý Vạn Nhân Trảm đè trên người mình, tâm anh ta như tro tàn, mắt dại ra nhìn lên bầu trời.
Mất mặt...
Thật sự quá mất mặt...
Anh ta hắn nên rời đi từ sớm giống như Seattle mà không phải tiếp tục ở lại rồi bị Hòa Ngọc xoay vòng vòng. Ngẫm lại ở ải thứ tư, anh ta nghiêm túc uy h**p Hòa Ngọc, giờ đây Đoàn Vu Thần chỉ muốn đâm đầu vào tường.
Thanh danh một đời bị hủy hoại trong một khoảnh khắc!
Cả hành trình, Hòa Ngọc nhìn bọn họ đánh nhau, lắc lắc quần áo, vô cùng bình tĩnh nói: "Vạn Nhân Trảm, anh đi đi, tôi sẽ bỏ phiếu chọn anh."
Đột nhiên Vạn Nhân Trảm quay đầu lại.
Gã không thể tin được nhìn Hòa Ngọc: "Tao không phải nội gián, Đoàn..."
Vạn Nhân Trảm đang nói bỗng nhiên im bặt, bỗng nhiên nghĩ ra.
Ngay sau đó, đồng tử gã co rụt lại, ngã lên người Đoàn Vu Thần, mờ mịt nhìn Hòa Ngọc.
Hiển nhiên vào giờ phút này, đầu gã chết máy.
Bình luận...
"Ha ha ha! Rốt cuộc cũng chờ được tới ngày này!"
"Cười chết tôi rồi, Vạn Nhân Trảm, rốt cuộc anh cũng biết được chân tướng!"
"Tôi chờ mong đã lâu, dáng vẻ này của Vạn Nhân Trảm phải nhớ cả đời mới được."
"Vạn Nhân Trảm: Hòa Ngọc là cái gì? Ai là nội gián? Nội gián là ai? Lỗ tai tôi chắc chắn có vấn đề!"
"Đồ ngốc này nghi ngờ cuộc đời luôn rồi, ha ha ha, vừa buồn cười lại vừa đáng thương."
"Hòa Ngọc vẫn còn khá tốt, nếu bây giờ cậu ta bỏ phiếu cho Vạn Nhân Trảm, chắc chắn anh ta không thể phản ứng kịp, cũng không thể rời đi. Hòa Ngọc cho anh ta thời gian và nhắc nhở, để anh ta bình an rời đi."
"Ha ha ha!" Đoàn Vu Thần đột nhiên bật cười, anh ta nhìn vẻ mặt ngu ngơ của Vạn Nhân Trảm, cười càng to hơn: "Tao không bẽ mặt, ít nhất, tao không phải người mất mặt nhất, còn có người mất mặt hơn nữa kìa, ha ha ha."
Vạn Nhân Trảm mặc kệ sự cười nhạo của anh ta, vẫn đang ngơ ngác như cũ.
Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, Vạn Nhân Trảm nhớ kỹ lại một lần toàn bộ quá trình kể từ khi vào phó bản này tới giờ...
Ải thứ nhất, ải thứ hai, bọn họ chuẩn bị bỏ phiếu cho Hòa Ngọc, nhưng cuối cùng bọn họ không bỏ phiếu.
Ở ải thứ ba, mọi người tách nhau ra, gã và Hòa Ngọc lại không tách ra. Gã có khả năng gây án, thật ra Hòa Ngọc cũng có, tuy rằng cậu không đánh lại Seattle, nhưng ngẫm lại xem Quỳnh rời đi như thế nào...
Ải thứ tư, Harvey tự chết, Kiều Viễn bị Hòa Ngọc diệt trừ, cậu g**t ch*t kẻ mạnh bởi vì cậu quá yếu. Nội gián g**t ch*t người mạnh không chỉ là để đối thủ còn lại yếu hơn, mà còn có thể là vì - nội gián quá yếu, nếu người mạnh còn tồn tại thì nội gián sẽ gặp nguy hiểm.
Nếu Đoàn Vu Thần thật sự là nội gián, ở ải thứ tư khi anh ta thuyết phục Hòa Ngọc, việc bọn họ làm không phải là loại trừ Quỳnh, giữ gã lại, mà phải là đồng thời loại trừ cả gã luôn mới đúng.
Cho dù ai là nội gián, có được sự hỗ trợ mạnh nhất từ Hòa Ngọc, căn bản không nên để lại bất kỳ kẻ nào!
Lúc đó gã nghĩ tới chuyện này đã cảm thấy mâu thuẫn, nhưng bị Hòa Ngọc nói vài câu thì suy nghĩ gián đoạn, rồi sau đó quên mất...
Vấn đề cơ bản của gã chính là coi thường năng lực chiến đấu tám điểm của "gà mờ".
Bây giờ cuối cùng Vạn Nhân Trảm cũng suy nghĩ cẩn thận, sau đó bùng nổ.