Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 342

Vừa bước vào đã ngửi thấy mùi hương rất dễ chịu. 

Bà chủ nhỏ giọng giải thích: "Đây là lần đầu tiên vào đây cho nên tôi dẫn cậu chủ Hòa đi dạo thử. Nếu sau đó cậu chủ Hòa có muốn ra ngoài, xe bay ở cổng tiểu viện là đặc biệt phục vụ ngài, ngài muốn gọi lúc nào cũng được." Vừa nói, bà ta vừa lén lút nhìn ba người, lại phát hiện ba người không có phản ứng gì khác đối với điều kiện ăn ở ở đây, giống như những điều này chỉ là điều nhỏ nhặt bình thường. 

Eugene là vì gã hiểu biết nhiều, với cả người máy cũng không có nhiều yêu cầu gì quá lớn lao về phương diện này. 

Trong đầu Vạn Nhân Trảm chỉ có đánh nhau, hoàn cảnh tốt như thế nào cũng không có gì khác biệt đối với gã, trái lại bởi vì đi quá lâu, gã có hơi mất kiên nhẫn rồi. 

Hòa Ngọc thì lại càng không cần nói, đây là loại người "Thái Sơn trước mắt cũng không thay đổi sắc mặt". Những cảm xúc trên mặt mà bạn nhìn thấy đều là thứ cậu muốn bạn nhìn thấy, còn muốn dò xét được cảm xúc của của cậu, nằm mơ đi.

Cũng vì thế, tim bà chủ thắt lại, nhanh chóng nói "Có vẻ như điều kiện ở đây của chúng tôi có thể thiếu thốn một chút đối với cậu chủ Hòa, nhưng đây đã là nơi tốt nhất trong cả thị trấn rồi. Điểm bán hàng của chúng tôi là quỷ. Bởi vì từ trường trong phòng này có vấn đề, ban đêm sẽ có nhiều quỷ, còn có quỷ chúng tôi đang nuôi dưỡng, chút nữa sẽ đưa đến để cậu chủ Hòa xem xem."

Hòa Ngọc nghe vậy gật đầu: "Được, tôi đến đây là để rèn luyện, ở đây là được."

Bên cạnh, cuối cùng Louis cũng tìm được cơ hội nói: "Cậu chủ Hòa, ngài cứ nghỉ ngơi trước đi, buổi tối tôi sẽ sắp xếp một số món ngon đặc sắc của thị trấn quỷ, hy vọng ngài sẽ thích."

Hòa Ngọc tuỳ ý gật đầu, giơ tay vẫy vẫy: "Vạn Nhân Trảm đi theo tôi, Eugene, anh tiếp đãi bọn họ." Nói xong liền sải bước đi vào phòng.

Vạn Nhân Trảm khẽ sửng sốt, lập tức đi theo.

Eugene cũng hiểu ý của Hòa Ngọc, hiện tại đã đến lúc phải chia nhau ra hành động, thời gian không đợi một ai, bọn họ thật sự không thể ở lại từ từ thảnh thơi ở đây một đêm, hơn mười tiếng đồng hồ sẽ rất lãng phí, bọn họ đều phải đi điều tra. Thế nên, gã cười với Louis, nói: "Có thể đến thăm quý phủ nhà ngài không?"

Louis cười rạng rỡ: "Đương nhiên là được, đêm nay cậu ở nhà tôi, tôi dẫn cậu đi xem trước cũng như cho cậu chủ Hòa thời gian nghỉ ngơi." Hai người vừa nói vừa rời đi.

Bà chủ đứng tại chỗ, chỉ đạo nhân viên: "Chăm sóc tốt cho cậu chủ, lên tinh thần hết cho bà đây, đừng có gây chuyện."

"Dạ."

Quay đầu lại, tình cờ gặp được Lâm đang ngơ ngác.

Bà chủ: "Ông là ai?"

Lâm xách theo một đống đồ lặt vặt, lập tức nói: "Tôi là người chạy việc cho người hầu cậu chủ Hòa, vậy giờ tôi..."

Bà chủ cau mày, theo lý thì nên tống cổ đi. Nhưng Hòa Ngọc chưa nói gì, bà ta cũng không thể tự quyết định, bèn phất phất tay: "Ông ở bên ngoài, chờ phân phó đi."

Lâm: "Vậy tôi đem mấy thứ này vào trước"

Bà chủ: "Đi vào với người giao thức ăn." Bà ta chán ghét liếc nhìn những thứ đó: "Đừng làm bẩn mắt cậu chủ Hòa."

Lâm nở nụ cười nịnh nọt nói: "Cậu chủ Hòa không có hứng thú đối với những thứ quý giá kia, ngược lại bọn họ có hứng thú với sự hoang sơ và đặc sắc của địa phương hơn." Lập tức, bà ta vội vàng xoay người rời đi, có vẻ như còn phải chuẩn bị chút quà đặc sản địa phương cho cậu chủ Hòa rồi.

Đưa thức ăn, đưa nước uống và cả Lâm đưa mấy cái trang bị lặt vặt lần lượt rời đi, Vạn Nhân Trảm dỏng tai lắng nghe, xác định xung quanh không có động tĩnh gì liền đóng cửa lại.

"Kẽo kẹt -"

Cửa đóng lại, Vạn Nhân Trảm trừng mắt nhìn Hòa Ngọc, quay đầu hung hãn trừng Hòa Ngọc: "Rốt cuộc là mày đang làm cái trò gì, vậy mà Eugene cũng bị mày lừa, tao nói cho mày biết, tao..."

Hòa Ngọc bình tĩnh nói trong khi nhìn vào mấy trang bị lặt vặt: "Anh không có lựa chọn nào khác." Cậu kể vắn tắt cho Vạn Nhân Trảm những gì đã xảy ra giữa cậu và Eugene, kể cả việc cậu đã kích hoạt hai mươi nhiệm vụ phụ vẫn chưa hoàn thành, với cả thời gian eo hẹp, nhiệm vụ khó khăn, ....

Vạn Nhân Trảm không nghe thấy vế sau gì nữa, trong đầu chỉ vang vọng một câu —

Hai mươi nhiệm vụ phụ...

Hai mươi…

Nhiệm vụ phụ...

Miệng gã hơi hé mở, một người đàn ông cao lớn cường tráng ngây ngốc đứng ở nơi đó, vẻ mặt đờ đẫn bất động.

Bình Luận (0)
Comment