Một lúc sau, gã bỗng nhiên gào lên một tiếng, lao tới chộp lấy vai Hòa Ngọc, điên cuồng lắc: "Mày điên à, mày điên rồi à?" Bọn họ có thời gian đếm ngược đấy.
Hòa Ngọc điềm nhiên đẩy gọng kính, nhìn xuống cánh tay to lớn thô ráp đang gồng lên của gã: "Thả ra."
Vạn Nhân Trảm buông tay theo bản năng, sau đó nổi trận lôi đình.
Hòa Ngọc cắt ngang lời mắng mỏ sắp phun ra của gã: "Sự việc đã đến nước này, chúng ta vẫn phải mau chóng tìm cách giải quyết, không có chút thời gian để lãng phí, trong vòng mười tiếng bắt buộc phải hoàn thành hai mươi nhiệm vụ, còn phải dành thời gian điều tra thị trấn quỷ."
Vạn Nhân Trảm gầm lên: "Hai mươi nhiệm vụ đấy, không phải hai, cũng không phải ba đâu."
Hòa Ngọc: "Tôi biết."
Vạn Nhân Trảm hung ác nói: "Mẹ mày, thứ mày làm, tự mày giải quyết đi."
Gã chỉ mất bình tĩnh nói ra một câu, vậy mà Hòa Ngọc lại gật đầu: "Tôi tự giải quyết cũng được. Eugene đi điều tra chỗ Louis, tôi đi hoàn thành nhiệm vụ. Vậy anh đi tìm Trấn Tinh đi, nói cho anh ta biết tình hình của chúng ta, để anh ta đừng làm lộ. Tối nay chúng ta sẽ gặp lại nhau, chia sẻ thông tin."
Vạn Nhân Trảm: "..." Gã trừng mắt nói: "Tao không muốn đi, một mình mày đi làm nhiệm vụ, nếu như chết ở đó, bọn tao cũng không biết nhiệm vụ phụ còn lại là gì."
Hòa Ngọc nhìn gã.
Vạn Nhân Trảm hít sâu một hơi: "Ông đây vẫn là đi với mày, kẻo thằng gà như mày chết mất. Cứ chờ đi, có cơ hội tao sẽ là người đầu tiên giết mày."
Bình luận: "Miệng thì chê nhưng cơ thể lại rất thành thật."
Bình luận: "Tôi phát hiện ra bọn họ đều hô hào muốn giết Hòa Ngọc, nhưng thực ra quyết tâm giết Hòa Ngọc không mạnh chút nào."
Bình luận: "Tôi nghi Vạn Nhân Trảm không muốn giết Hòa Ngọc đâu, lớn tiếng hô hào vậy đấy nhưng không thấy anh ta thực sự ra tay, có tiếng mà không có miếng"
Hòa Ngọc liếc nhìn Vạn Nhân Trảm, không nói gì nghỉ ngơi một lát, lại đưa gã ra ngoài.
Trên đường, Vạn Nhân Trảm hỏi: "Hiện tại mày có manh mối gì?"
Hòa Ngọc: "Có một ít nhưng chưa đi đến kết luận, phó bản này hơi thú vị đấy."
Vạn Nhân Trảm: "..." Gã hít sâu một hơi: "Nó rất khó sao?"
"Khó." Hòa Ngọc suy nghĩ, gật đầu: "Có thể coi là như vậy -"
Vạn Nhân Trảm vốn quen chỉ nghe những lời mập mờ của Hòa Ngọc, trước đây nghe những lời khó hiểu mà không giải thích như vậy, chắc chắn sẽ tức đến hộc máu. Giờ gã đã vô cùng điềm nhiên rồi. Quả nhiên, năng lực thích ứng của con người là cực kì mạnh mẽ.
Vạn Nhân Trảm: "Dù sao taoi cũng không tìm được manh mối, cũng không biết cái nào mới là bí mật lớn nhất. Không biết những người khác đã xảy ra chuyện gì, liệu có hoàn thành trước chúng ta hay không."
"Không thể." Giọng Hòa Ngọc kiên định: "Nếu như đến cả tôi còn không rõ, những người khác không thể tra ra chân tướng."
Ngừng một chút, Hòa Ngọc nói thêm: "Trừ những người vận may nghịch thiên ra."