Khi nhân viên phục vụ đang giải thích, một sự cố bất ngờ xảy ra. Tấm sắt ở cửa di chuyển, rồi một tấm đối diện cũng di chuyển, va chạm vào nhau tạo ra hai luồng sáng chói mắt. Một người bất ngờ bị đánh gục tại chỗ. Mọi người sững sờ khi thấy trong tay người bị ngã có những con chip của người khác.
"Gã ăn trộm của tôi!" Người bị mất chip kinh ngạc kêu lên.
Loa phát thanh của tầng một lập tức vang lên: "Xin đừng trộm cắp, đánh người trong sòng bạc, nếu không sẽ bị bắt lại, tự nhận lấy hậu quả."
Tất cả đều ồ lên: "Sòng bạc này có nhiều bảo vệ như vậy, lại còn có trang bị lợi hại thế!" "Rất tốt nha, chúng ta đều an toàn." "Ha ha ha, mọi người cứ yên tâm mà chơi, tôi thích nơi này." "Mày thắng được bao nhiêu rồi?"
Vòng bình luận trực tuyến cũng bùng nổ:
"Vãi, Hòa Ngọc vậy mà lại rèn ra được trang bị phụ trợ mạnh như vậy!"
"Kỹ thuật rèn của cậu ấy quá đỉnh. Đoàn Vu Thần bên kia cũng rèn, cũng rất giỏi. Hai người này nếu chết trong trận đấu, thật là sự tiếc nuối của Liên Bang."
"A a a, trang bị đỉnh như vậy, vì sao lại xấu thế?"
Nhân viên phục vụ quay sang nhìn Hằng Đoàn: "Ông Hằng Đoàn, ngài đã yên tâm chưa?"
Hằng Đoàn sững sờ, nhìn tấm sắt tưởng chừng bình thường kia, hoang mang gật đầu.
Phú hào cũng ngạc nhiên: "Trang bị này quá đỉnh, hơn nữa đây là lần đầu tôi nhìn thấy. Quả nhiên, chủ nhân sòng bạc trong lời đồn có lai lịch phi phàm, đây không phải là lời đồn mà."
Gia chủ nhà họ Thư chợt nghĩ đến việc Hòa Ngọc đã mượn vật liệu rèn của mình.
Đồ Hòa Ngọc rèn? Cậu ta còn là bậc thầy rèn đúc sao? Điều này thật khó tin, một bậc thầy rèn đúc tài giỏi như vậy, dù là con hoang cũng không thể không nổi tiếng. Chẳng lẽ là bậc thầy rèn đúc mà gia tộc của Hòa Ngọc đã phái đến?
Gia chủ nhà họ Thư cảm thấy vô cùng kính nể. Vốn dĩ ông ta định đổi hơn một nửa số chip trị giá hai trăm triệu thành tiền mặt, nhưng giờ thì không cần phải vội vàng nữa. Gia thế của Hòa Ngọc không hề đơn giản, không thể là tên quỵt nợ được. Lúc nào đổi chip thành tiền cũng được.
Nghĩ vậy, gia chủ nhà họ Thư càng thêm mong đợi mà lên tầng.
Nhân viên phục vụ đưa họ đi lên. Ở cửa cầu thang luôn có người hỏi làm sao để đi lên nhưng đều bị bảo vệ từ chối.
Nhưng khi bảo vệ nhìn thấy nhân viên phục vụ đi đến, ánh mắt liếc nhìn thiệp mời trên tay đối phương, lập tức nhường đường, mời năm người đi lên.
Không thể không nói, cảm giác sung sướng khi người khác không thể đi lên, chỉ có họ có thể đi lên, rất khó để diễn tả thành lời. Niềm vui sướng ấy trên đường lên tầng bốn được trải nghiệm đến ba lần.
Họ vừa đến tầng bốn, Hòa Ngọc cười tươi đi đến đón: "Các vị khách quý, các ngài cuối cùng cũng đến rồi."
Giọng điệu này như đã đợi họ rất lâu rồi.
"Cậu chủ nhà họ Hòa, hôm nay cậu chắc chắn rất bận, lát nữa có thể cùng chơi không?" Gia chủ nhà họ Thư cười hỏi, gã vẫn còn nhớ nhung tiền của Hòa Ngọc.
Hòa Ngọc gật đầu: "Còn có vài vị khách chưa đến, đợi đến bảy rưỡi, mọi người muốn cùng chơi, chúng ta sẽ cùng chơi. Hiện tại bên trong đã có rất nhiều phú hào đang chơi, các ngài có thể tham gia vào với họ, cũng có thể tự mở một bàn."
Cậu vừa giải thích, vừa dẫn mọi người đi vào bên trong.
Khi đi qua quầy lễ tân, bước chân của Hòa Ngọc hơi dừng lại, cậu mỉm cười nói: "Các vị khách quý, ở đây cũng có thể đổi chip, các ngài muốn đổi không?"
Khi đã thực sự đổi, một trăm nghìn thật sự quá ít.
Gia chủ nhà họ Nam sảng khoái nói: "Tất nhiên muốn đổi chip, đổi cho tôi mười triệu tiền chip."
Phú hào suy nghĩ một chút, cũng gật đầu: "Tôi cũng đổi mười triệu." Dù sao bất cứ lúc nào cũng có thể đổi lại.
Nhân viên phục vụ lập tức đổi giúp họ. Chip được đựng trong một chiếc hộp rất tinh xảo, bên trong có các loại, có chip một triệu, có chip một trăm nghìn, cũng có chip lẻ mười nghìn.
Gia chủ nhà họ Blair nhìn một cái, có hơi líu lưỡi.
Chip của tầng bốn ít nhất cũng là mười nghìn, nếu đem đi đánh bạc, thật sự là cái hố không đáy.
Hai người đổi xong, Hằng Đoàn không có tiền đổi, chỉ có thể mặt đỏ mà đứng ở bên cạnh. Trong túi của gia chủ nhà họ Thư có hai trăm triệu, hoàn toàn không cần đổi.
Người cuối cùng đi lên phía trước là Gia chủ nhà họ Blair.
Nhân viên phục vụ hỏi: "Ngài muốn đổi bao nhiêu chip?"
Gia chủ nhà họ Blair lấy ra một tấm chip một trăm nghìn, đưa cho cậu ta: "Đổi thành tiền giúp tôi."
Nhân viên phục vụ: "..."
Mọi người: "..."