Quản gia cũng sững sờ.
Gia chủ nhà họ Blair lẩm bẩm: "Hình như đã mấy ngày rồi tôi chưa nhìn thấy bọn nó so đấu tài sản nữa, bởi vì nhà họ Nam phá sản nên không cần tiếp tục, so đấu ở trong nhà bởi vì sòng bạc xuất hiện, tôi quên mất, chúng nó cũng quên mất."
Đúng rồi.
Gã quên mất cuộc so đấu của mấy đứa con ở trong nhà rồi, sao ba thằng con trai không chủ động nhắc đến chứ? Không chỉ ba đứa con trai không nhắc đến, ngay cả hai vị phu nhân cũng không thấy nhắc.
Phu nhân nhà họ Blair chắc chắn không chỉ có hai người, nhưng bởi vì có cậu cả và cậu ba có triển vọng, cũng chỉ có hai vị phu nhân có quyền lớn nhất, có khả năng can thiệp vào việc của dòng họ, sẽ quan tâm đến so đấu.
Trước đây, mỗi khi đến so đấu, nhà họ Blair khởi động sóng ngầm, động tĩnh cũng không nhỏ. Gần đây sao lại yên lặng như vậy? Dường như tất cả mọi người đều trở nên vô hình vậy, không có một ai xuất hiện trước mặt gia chủ nhà họ Blair.
Không đúng nha!
Gia chủ nhà họ Blair lập tức ra lệnh: "Đi xem ba cậu chủ đang làm cái gì?"
"Dạ vâng." Quản gia trả lời, vội vàng rời đi.
Gia chủ nhà họ Blair đi đến phòng khách, có người bưng rượu và các loại đồ ăn đến. Gia chủ nhà họ Blair cầm chiếc cốc xinh đẹp, vừa uống nước vừa thoải mái đợi quản gia quay về.
Tuy Hòa Ngọc có hơi làm người khác tức giận. Nhưng nhà họ Nam và nhà họ Thư ngã rồi, cả thành phố A chỉ có duy nhất nhà họ Blair, gã làm gia chủ nhà họ Blair, rất vẻ vang.
Càng nghĩ càng thấy vui vẻ, thậm chí gia chủ nhà họ Blair còn bắt đầu ngân nga hát.
Quản gia mặt tái nhợt, nghiêng ngả lảo đảo mà chạy vào, giọng cũng run theo: "Không ổn rồi, gia chủ, xảy ra chuyện lớn rồi!"
Gia chủ nhà họ Blair cau mày, nói: "Xảy ra chuyện gì?"
Quản gia hít một hơi thật sâu, hét lên: "Ba cậu đi đến sòng bạc đánh bạc, thua hết tài sản của nhà họ Blair rồi."
Gia chủ nhà họ Blair sững sờ.
Phản ứng đầu tiên của gã chính là không thể nào!
Gia chủ nhà họ Blair bật dậy, đi lên phía trước một bước, hét lớn: "Nói linh tinh, tài sản của nhà họ Blair phần lớn đều đứng tên của tôi, sao có thể thua hết được? Rồi khi nào thì đi sòng bạc?"
Quản gia vừa khóc vừa nói: "Gia chủ, là các phu nhân giúp đỡ các cậu chủ, bọn họ trộm tài sản của ngài trước, sau đó lặng lẽ sang tên thành tên của bọn họ, lại mang đi sòng bạc rồi thua hết."
"Ầm!"
Một cây gậy đập thẳng vào đầu của gia chủ nhà họ Blair, mắt gã trợn lên rồi ngã xuống. Trước khi nhắm mắt, đầu của gia chủ nhà họ Blair đều là một câu:
— Tiền của tôi...
Xung quanh ồn ào nhốn nháo làm gia chủ nhà họ Blair tỉnh lại. Hai vị phu nhân không dám xuất hiện, cứ tránh ở trong phòng.
Gia chủ nhà họ Blair sụp đổ, nhưng vẫn nhớ tới sai người đi bắt ba cậu chủ.
Ba người quỳ gối trước giường của gia chủ nhà họ Blair.
"Cha à, con sai rồi, con thật sự sai rồi."
"Cha, không phải là con cố ý, là anh cả sai, là anh cả trước..."
"Em ba, em dám đổ lỗi cho anh, rõ ràng là em đưa Hòa Ngọc đi vào nhà họ Blair, em đưa tiền cho một tên ăn mày."
"Tối hôm qua thua nhiều như thế, anh đã nói không chơi nữa, là em đánh bạc đến đỏ mắt nên mới thua hết, nếu không chúng ta vẫn còn cơ hội để xoay mình rồi, còn có thể..."
Ba người bắt đầu tranh chấp nội bộ.
Gia chủ nhà họ Blair quát: "Câm mồm."
Ba người lập tức im lặng, không dám nói chuyện nữa.
Gia chủ nhà họ Blair thở hổn hển, giọng nói run rẩy: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Kể cho tao rõ ràng từng chút một những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này."
Ba người quay sang nhìn nhau, cuối cùng cậu ba nói trước.
Nghe thấy Hòa Ngọc vốn dĩ là một "tên ăn mày", gã trợn mắt lên, suýt chút nữa lại ngất đi.
Quản gia nhấn vào nhân trung của gã, gã mới miễn cưỡng giữ lại sự tỉnh táo.
Gã thế mà lại bị lừa! Hòa Ngọc thế mà lại không phải là cậu chủ của dòng họ lớn, mà là một tên ăn mày!