Hòa Ngọc nhìn về phía lớp trưởng, mỉm cười gật đầu: "Cảm ơn lớp trưởng."
Lớp trưởng gãi đầu, có chút xấu hổ: "Nên làm ạ."
Vạn Nhân Trảm ồn ào xong, những người khác cũng đều thành thật hơn. Có điều, cũng không ai muốn học lớp thực hành Khoa học cơ bản cho nên tầm mắt của bọn họ bất giác trôi về phía lớp phó học tập.
So với những người còn lại trong lớp thì lớp phó học tập có vẻ vô cùng im lặng. Lớp trưởng đã rất nhiều lần muốn sốc tinh thần cậu ta lên, nhưng cậu ta đều dùng vẻ mặt vô cảm từ chối, đối xử với tất cả mọi người vô cùng lãnh đạm. Vài người chú ý đến cậu ta, cũng có lệ mà lắng nghe những gì Hòa Ngọc nói.
Hòa Ngọc: "Ba tiết học cơ bản trước, tiết đầu tiên chúng ta đã thảo luận kiến thức lý thuyết về năng lực chiến đấu, tiết thứ hai chúng ta đã ghi chép lại thuộc tính năng lực chiến đấu của bản thân, tiết thứ ba chúng ta đã ghi chép lại sự thay đổi khi sử dụng trang bị của năng lực chiến đấu."
"Bây giờ là tiết thứ tư, chúng ta thực hành sử dụng năng lực chiến đấu của bản thân đi." Cậu bình tĩnh sắp xếp: "Tất cả học sinh xếp hàng, lần lượt từng người kiểm tra năng lực chiến đấu của bản thân, sau đó những người có năng lực chiến đấu tương đương nhau sẽ đứng chung một chỗ."
Học sinh trong lớp nghe lời thực hiện, nhóm người Vạn Nhân Trảm lẫn vào bên trong cho có lệ. Hòa Ngọc ghi chép lại số liệu của từng người bọn họ, lại lấp đầy số liệu tờ này đến tờ khác trong cuốn sổ kia của cậu, vẫn là "số liệu nhìn thì hiểu nhưng lại khó hiểu".
Khi đối chiến theo cặp, Hòa Ngọc chỉ lựa chọn hai nhóm có năng lực chiến đấu tương đương nhau.
Annie và Đường Kha, Cách Đới và Eugene, đều là người có năng lực chiến đấu tương đồng.
"Bây giờ, các em tấn công lẫn nhau, không câu nệ bất cứ phương thức nào." Mắt kính của Hòa Ngọc nằm trên cánh mũi, cầm sổ ghi chú, đồng thời chỉ huy bọn họ.
Đường Kha sửng sốt: "Không dùng trang bị sao?" Không dùng trang bị chiến đấu gần như là không có khả năng xảy ra, muốn chiến đấu nhất định phải cần trang bị. Hòa Ngọc không cho bọn họ dùng trang bị, vậy bọn họ đánh thế nào?
"Tùy đánh sao cũng được, chỉ cần ra tay là được." Hòa Ngọc trả lời.
Bốn người không hiểu gì, trên mặt Cách Đới mang theo vẻ phẫn nộ, bọn họ cũng không muốn chơi thể loại trò chơi nhàm chán này với Hòa Ngọc.
"Ra tay, tôi kêu các em dừng thì mới dừng." Vẻ mặt của Hòa Ngọc rất nghiêm túc, cũng rất trang nghiêm.
Eugene cắn răng: "Mẹ nó nếu như cậu đang chơi tôi, tôi sẽ g**t ch*t cậu!" Nói xong, gã vẫn là nhào về phía Cách Đới — Không có cách nào khác, ai bảo gã tò mò rốt cuộc Hòa Ngọc đang muốn làm cái gì chứ!
Lửa giận của Cách Đới lập tức bùng lên, lạnh lùng nói: "Vận may của anh có tốt thì cũng phải dùng trang bị tốt, bây giờ không dùng trang bị, chưa chắc anh đã đánh thắng được tôi!" Nhào tới phía trước, hai người bắt đầu đánh nhau.
So sánh với Annie và Đường Kha đang giao lưu tình cảm ở kế bên, Cách Đới và Eugene đánh ra khói lửa, thật sự dựa theo lời Hòa Ngọc nói, dùng hết mọi cách, liều mạng đánh nhau.
— Đều là người có tố chất cơ thể cực mạnh, cho dù không dùng trang bị thì đánh nhau cũng rất xuất sắc. Bọn họ đánh quá nhập tâm khiến Annie và Đường Kha ở bên cạnh đều choáng váng, bất tri bất giác, hai người bọn họ cũng đánh nhau thật.
Trấn Tinh và nhóm người Thành Chiêu hai mắt nhìn nhau.
Hai nhóm đánh thật lâu, mất ít nhất hơn nửa tiết học. Eugene ngăn chặn Cách Đới, giọng nói khàn khàn — "Cho dù không dùng trang bị thì cậu cũng thua." Hai người bọn họ đều đã sức cùng lực kiệt, nhưng Eugene dùng hết chút sức lực cuối cùng chế ngự Cách Đới, sau đó, bọn họ đều gần như không động đậy nữa. Cũng thật sự chứng minh, người đứng đầu thế hệ trẻ tuổi nhất của hành tinh Cơ Giới, Eugene.
Hốc mắt Cách Đới đỏ bừng, lại lần nữa bại bởi Eugene khiến gã vô cùng phẫn nộ.
Bên cạnh, Annie thắng. Gã như không muốn mạng mà xốc ngã Đường Kha xuống đất, quát: "Tôi thắng rồi! Tôi thắng rồi!"
— Tuyển thủ trong cuộc thi đấu này, đều có một trái tim tuyệt đối hướng tới chiến thắng.