Buổi chiều trở về, Akano kích động đi tìm Lafite để nàng ta đeo bông tai giúp cho mình. Bông tai vẫn luôn là vật biểu tượng tượng trưng cho quyền lực của giới quý tộc Charlie, thường dân không có cơ hội hoặc quyền lợi xỏ lỗ tai. Nhưng bây giờ Charlie gần như sắp diệt quốc, ai còn quan tâm đến việc này?
Grace luôn có khí chất quý tộc, khiến thường ngày Akano không dám nói chuyện với nàng ta, còn Christine thì cứ có cơ hội là “sàm sỡ” Locke, vì vậy mối quan hệ giữa Akano và Lafite cho đến giờ có thể nói là thân thiết nhất trong mấy người. Sau khi Locke tìm về chiếc vòng tay cho nàng, Lafite trở nên bớt thù địch với hắn hơn, và tất nhiên dần dần nảy sinh tình bạn với Akano, dù gì cũng là đồng hương.
Khi Lafite nhìn thấy đôi bông tai mà nàng từng đem đi cầm cố cho tiểu thư lại lần nữa xuất hiện trước mắt, Lafite lộ ra vẻ mặt phức tạp. Nhưng nàng không nói gì, chỉ nghiêm túc đeo nó lên cho Akano.
- Có thể sẽ hơi đau một chút, ngươi ráng chịu nhé.
Lafite nói.
- Yên tâm đi.
Akano phất phất tay, chút đau nhức có thấm vào đâu.
Lúc ăn cơm tối, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Akano.
- Thế nào, trông đẹp không?
Akano cao hứng múa cổ tay, để lộ chiếc vòng tay bằng bạc và hơi ngửa đầu lên khoe đôi bông tai mới của mình.
- Đó là… cô cô…
Christine nhìn chằm chằm hồi lâu, rốt cục cũng nhận ra bèn mở miệng nói.
Grace xoa đầu Christine, ngắt lời cô bé muốn nói và nhận xét:
- Quả thực là rất đẹp.
Akano nghe Grace khen thì đắc ý gấp đôi, thế là nàng ta càng dính chặt lấy Locke, đem đầu để lên vai nũng nịu với hắn. Christine nhìn thấy vậy lập tức không phục, gia nhập vào “cuộc chiến” tranh giành Locke, đem lời vừa muốn nói ban nãy quên sạch.
Trong bữa ăn này, ngồi trong lòng Locke có một người, bên trái cũng có một người dựa vào, hắn chỉ có thể ăn bằng tay phải. Thỉnh thoảng hắn còn phải gắp cho hai người, dù có phần đau nhức nhưng đổi lại cảm giác không tệ.
Trong lúc đó Grace giả vờ vô tình hỏi qua lai lịch của đôi bông tai, Locke nói rằng nó được một tên cầm đầu đội buôn lậu tặng. Grace lộ ra vẻ mặt quả nhiên là thế.
Sau bữa cơm chiều, bầu trời đã hoàn toàn tối đen. Mấy người đều trở lại phòng của mình, đêm nay Locke không ra ngoài, mà cùng Akano vào phòng từ sớm. Nơi này không có hoạt động giải trí, cho nên mỗi ngày thời gian vui vẻ nhất chính là ban đêm, khi mà Locke có thể… ừm, chính là nó.
Mấy ngày nay Grace và những người khác ngủ không ngon giấc, bởi vì mỗi đêm đều có tiếng la hét phấn khích và tiếng va chạm nặng nề từ phòng bên cạnh truyền đến. Đêm nay cũng như vậy, để báo đáp sự quan tâm mà Locke giành cho mình, Akano đã cố gắng hết sức để phục vụ hắn. Thật là một đêm mỹ diệu làm sao.
Hai ngày sau, lãnh chúa Kedozi cùng mấy vị trung đội trưởng mở mấy lần hội nghị, rõ ràng là đã có nhiệm vụ, quân đội lại chuẩn bị lên đường. Lần này, họ sẽ đến thành Conor - nơi đặt trụ sở của binh đoàn - trong vòng một tuần, và trong vòng nửa tháng nữa binh đoàn bộ binh số hai sẽ sẽ hội họp cùng quân đoàn trước thành Entel.
Thành Entel là thành phố lớn nhất ở Charlie sau vương đô Odis, nghe nói tường thành cao hơn hai mươi mét, cùng những binh lính tinh nhuệ còn sót lại của người Charlie đang đóng quân ở đó. Lý do tại sao quân đội của Faustin phải chịu rất ít sự kháng cự khi tấn công hẻm Fermo, là bởi lực lượng bị chia nhỏ lẻ từng tốp, dễ bị đánh hạ. Vả lại, Charlie đã đem những binh sĩ tinh nhuệ còn lại tập hợp đến thành Entel, Ellis cùng vương đô Odis - thủ đô của vương quốc, chuẩn bị cho cuộc chiến cuối cùng.
Toàn bộ quân đoàn Hùng Ưng có 30.000 người, 6 binh đoàn, bao gồm 4 binh đoàn bộ binh, 1 binh đoàn kỵ binh và 1 binh đoàn hậu cần. Nhiều người như vậy chỉ để tấn công thành Entel, điều này cho thấy đây thực sự là một trận chiến khó khăn. Locke không dám xem nhẹ.
Sau khi chiếm được thành Fareins, lãnh chúa Kedozi để lại một bộ phận binh lính và đội vận chuyển rồi tiếp tục hành quân, mặc dù là tư quân nhưng trên danh nghĩa doanh đội bọn hắn vẫn thuộc về quân đoàn Hùng Ưng, cha vợ lãnh chúa là phó quân đoàn trưởng của quân đoàn Hùng Ưng, nên lần này hắn nhất định phải tham chiến.
Đầu tiên là hội họp, sau đó lãnh chúa Kedozi và lãnh chúa Kasher sẽ cùng hội quân với nhau.
Locke vẫn cưỡi ngựa đi ở giữa đội, Akano, Grace và những người khác được hắn xếp vào đội vận chuyển đi phía sau đội hình. Hắn không yên tâm khi để Akano ở lại thành Fareins, bởi đội quân hùng mạnh này mà rời đi, sẽ phát sinh nhiều bạo động, hắn không thể đánh cược tính mạng của nàng như vậy.
Đối với Grace, ừm, nàng là tài sản của hắn. Grace khác với Akano, Akano có dung nhan xinh đẹp nhưng vẫn không quá nổi bật trước đám đông, nhưng Grace sở hữu khí chất cao quý và lộng lẫy, chắc chắn sẽ gây náo loạn. Để tránh phát sinh những rắc rối không cần thiết, bọn người Grace đã tự giác đeo mạng che mặt. Người của đội vận chuyển cũng biết đây là nữ nhân của Locke, cho nên bọn hắn cũng biết điều mà chiếu cố các nàng, chỉ là đôi khi bọn hắn sẽ oán thầm một câu:
- Các trung đội trưởng khác nhiều nhất cũng chỉ hai nữ nhân, còn gã này hẳn bốn người, còn cả thiếu nữ chưa trưởng thành!
Tin tức này cũng truyền đến tai những trung đội trưởng khác, bọn hắn cũng chỉ là cười mắng:
- Đúng là trẻ trung vẫn tốt hơn.
Trên đường hành quân không có nguy hiểm, hiện tại trong lãnh thổ Charlie trừ những nơi kiên cố như thành Fareins thì những nơi khác hầu như không còn lực lượng chống cự, nếu có thì chỉ còn một vài tên sơn tặc. Nhóm người đó chỉ có thể bắt nạt đồng bào Charlie của bọn hắn, đối mặt với đội quân chính quy của Faustain, bọn hắn căn bản không dám ló đầu ra.
- Tại sao không thấy kẻ xấu xuất hiện?
Christine hỏi cô cô Grace. Bởi con đường họ đi từ thủ đô đến thành Fareins không mấy yên bình, nếu không có những hộ vệ gia tộc thì nửa bước cũng khó đi.
- Bởi vì sói chỉ có thể bắt nạt cừu, gặp sư tử chúng sẽ bỏ chạy.
Grace nói.
Christine gật đầu hiểu ý.
Lần này Locke mang theo tên buôn lậu Coby, và cử đến bộ phận hậu cần để làm những công việc lặt vặt cùng ca ca của Akano. Coby quả là một nhân tài, có thể nhìn ra nhiều vật phẩm quý giá, nhiều món đồ trung đội của Locke thu giữ trên đường đều do hắn chọn.
Hơn nữa hắn còn có mạng lưới quan hệ rất tốt, doanh đội bọn hắn sẽ đi qua mấy cái tiểu trấn, đều là tiểu trấn không có chút chống cự, theo hai vị lãnh chúa nói, bọn họ sẽ trực tiếp san phẳng. Sau khi công phá thành Fareins, hai vị lãnh chúa đã ăn đến nỗi chảy mỡ đầy miệng, thế nên những thứ của cải nhỏ lẻ kia không quan tâm cho lắm.
Lãnh chúa không để mắt nhưng những trung đội trưởng như Locke thì không, Locke đã thảo luận riêng với Yorkshire đại thúc, hùn vốn làm một trận.
Coby là một gã tinh ranh, Locke còn chưa yêu cầu, hắn đã tự giác đứng ra biểu thị nguyện ý dẫn bọn hắn đến tụ điểm của đám buôn lậu chỗ hắn.
Trong thời buổi chiến loạn, đám buôn lậu là nhóm người sống rất thoải mái. Theo lời Coby nói thì mấy thành trấn phía trước có mấy đội buôn lậu quy mô tương đương với đội của hắn trước kia.
Locke đã hứa với Coby rằng chỉ cần kiếm đủ 100 kim tệ sẽ thả hắn. 100 kim tệ đủ để đổi lấy khoảng 50 đồng Diller vàng, đây không phải là một số tiền nhỏ.
Trong 200 đồng Diller bạc hắn thu được, Locke đã nhờ thương đội gửi về nhà 50 đồng Diller bạc. Tuy rằng trong nhà chỉ có ba người, đoán chừng sẽ không tốn nhiều tiền như vậy, nhưng gửi tiền về nhà đã là thói quen của mỗi người lính ra trận.
Phần còn lại hắn giao cho Akano, nàng ta quản lý tửu quán trước đây nên có đầu óc khá tốt, nàng dự định lấy danh nghĩa của Locke tham gia vào đội vận chuyển. Trong mắt các quản sự thương đội thì 150 đồng Diller bạc này không đáng nhắc đến, nhưng vì đây là tiền của một vị trung đội trưởng, thì dù có ít tiền đến đâu cũng phải cho hắn chút thể diện.
Đây chính là chỗ khôn khéo của Akano, chỉ bằng chiêu này, mỗi trận chiến sau này Locke sẽ kiếm được hàng chục thậm chí hàng trăm đồng Diller bạc. Hơn nữa số tài sản ấy sẽ còn tăng giá trị.
Trên đường đi, quân đội trải qua hai tòa thành nhỏ và ba tòa trấn nhỏ. Lãnh chúa Kedozi và lãnh chúa Kasher muốn đến tụ hợp đúng giờ nên cử đội kỵ binh đi đầu nghiền nát, vài tòa thành trấn còn chưa kịp chống cự đã bị công phá.
Nhưng dù đã công phá xong, bọn hắn cũng không lục soát kỹ thành phố, chỉ đánh tan sự kháng cự của Charlie và mở ra một con đường cho đội vận chuyển cùng các đội quân khác.
Điều này đã tạo cơ hội cho nhóm Locke, chính là vào lúc này, Locke cùng Yorkshire đại thúc mỗi người mang theo năm mươi người tấn công một thị trấn nhỏ. Mặc dù chỉ là một thị trấn bình thường, nhưng toàn trấn có khoảng vài trăm người, cũng đủ để Locke và những người khác ăn no.
Không chỉ có Locke bọn hắn ra tay, mấy tên trung đội trưởng ở các trung đội khác cũng ngứa ngáy tay chân, mỗi người kéo theo một nhóm đến gõ cửa một thị trấn nhỏ. Lãnh chúa Kedozi chỉ nhắm mắt làm ngơ trước việc này. Hắn biết rõ một thủ lĩnh xuất sắc phải học cách giao quyền và bỏ qua cho cấp dưới của mình.
Mặc dù những gì các trung đội trưởng làm có thể ảnh hưởng đến kế hoạch chiến đấu của hắn, nhưng kết quả tốt là được. Đương nhiên, nếu có chuyện gì xảy ra, người gây ra chuyện vẫn phải chịu trách nhiệm, thưởng phạt rõ ràng chính là phương thức để quân đội có được chỗ đứng.
Về sau, ngay cả đội quân của lãnh chúa Kasher cũng không thể chịu đựng được nữa, vài trung đội trưởng khác cũng đi dọn dẹp sạch thị trấn cuối cùng.
Đám người Locke có hơn 100 người, đủ để ăn một thị trấn, còn lại nhất định phải giao cho người khác, nếu không sẽ bị người ta ghét bỏ. Đây là những gì Yorkshire đại thúc đã dạy hắn.
Về phần tại sao bọn hắn không chọn thành thị, trừ phi dốc toàn lực, còn lại phải mạo hiểm rất nhiều, nếu không thì không thể nào chiếm được thành cao, cho dù quân chính quy có bị bọn hắn đánh tan đi chăng nữa.
Tuy nhiên, đây không phải là chuyện ngăn cản Locke kiếm bộn tiền, gã buôn lậu Coby thực sự đã mang đến cho Locke khá nhiều bất ngờ.
Dịch: Nguyên Dũng
Biên: Khangaca