Vào sáng sớm, một nhóm năm người lặng lẽ rời khỏi doanh trại. Locke, Kane, Hans, Gulas cùng Coby đi theo hướng ngược lại với quân đội.
Bây giờ là cuối thu, dù ở Faustain hay Charlie, khoảng thời gian thu đông luôn lạnh cóng, còn mùa hè thì nóng không chịu nổi. Vì vậy, thời gian hành quân của đội quân lúc này là từ trưa đến tối.
May thay, hai vị lãnh chúa đã quyết định đi nhanh nhất có thể, chỉ mất chưa đầy hai ngày bọn hắn có thể đến thành phố Bimor, nơi đặt trụ sở của quân đoàn.
Lần này, Locke tận dụng cơ hội quân đội không hành quân vào buổi sáng để đi làm một mẻ lưới với Coby, bọn hắn sẽ đến một thành phố của Charlie giao dịch.
Thành Wallier là một thành phố nhỏ với 2.000 cư dân, nó không có điểm gì đặc biệt, điều kỳ lạ duy nhất là tường thành có thể so sánh với tường thành cỡ trung bình, với chiều dài gần mười mét.
Người ta nói rằng nó được xây dựng bởi thành chủ trước đây của thành phố, lãnh chúa Ebike. Đây từng là một câu chuyện cười để giới quý tộc địa phương ở Charlie lôi ra bàn tán. Chỉ là một thành phố nhỏ, xây dựng một bức tường cao như vậy để làm gì?
Cho đến giờ đây, những quý tộc từng cười nhạo lãnh chúa Ebike phải hối hận, tại sao ngay từ đầu họ không nghĩ đến việc tu sửa bức tường thành. Chính nhờ bức tường thành cao gần mười mét kia mà người Charlie trong thành tạm thời được bảo vệ khỏi ngọn lửa chiến tranh.
Cũng chính bởi vì như vậy, thành Wallier trở thành bến cảng tị nạn của các thương nhân giàu có của Charlie tại những vùng lân cận, đồng thời cũng trở thành nơi tạm trú cho các nạn dân ở Charlie.
Điểm đến của nhóm người Locke là thành phố Wallier.
Locke lần này tới thành Wallier không phải giết người cướp của, mà để giao dịch. Trước đây bọn hắn quả thực có bắt được một số kẻ buôn lậu và đầu cơ trục lợi được vài món đồ ở thị trấn nhỏ đó, nhưng hàng hóa của bọn hắn chỉ là thực phẩm bình thường và đồng xu của Charlie, không đáng bao nhiêu, Coby biết rõ tình thế của mình nên đã đề xuất ý kiến đến thành phố Wallier để tham gia giao dịch ở đó.
Mỗi thành phố đều có một nhóm thương nhân sống trong chợ đen, có kẻ là trộm cướp, có kẻ buôn lậu, có kẻ là cường đạo, ở đây có thể mua được những thứ không thể mua được trên thị trường, nhưng giá cả sẽ đắt hơn chút. Đây là chợ đen.
Coby trước đây đã từng làm việc ở chợ đen, thành Fareins thời kỳ phồn hoa cũng có chợ đen, sau khi quân Faustain công phá tòa thành, chợ đen cũng biến mất. Coby biết rõ về nguồn tài chính và vật chất khổng lồ mà những thương nhân trong chợ đen sở hữu, vì vậy lần này hắn dẫn nhóm người Locke đến đây, không phải để mua đồ mà để bán đồ.
- Charlie sắp kết thúc, hiện tại những người sáng suốt đều biết nằm lòng.
Coby đi giữa nhóm người nói, nhưng bọn người Locke phớt lờ hắn.
- Diller hiện tại là loại tiền mạnh, đám thương nhân ở chợ đen kia tuyệt đối sẽ mua hết bất kể giá nào.
Đây là gợi ý của Coby, dùng Diller đổi xu của Charlie, trong thương đội của Faustain, tỷ lệ trao đổi giữa Diller và xu là 2:1, nhưng ở Charlie thì 5:1 cũng có người đổi, đây chính là con đường phát tài.
Lần này, Locke không chỉ đem theo số tiền thu được từ việc “càn quét” tiểu trấn mà còn vay của Yorkshire đại thúc một khoản, tổng cộng là 400 đồng Diller bạc, phần sau hông của Hans và Gulas cũng phồng lên là vì thế.
Đối với giao dịch này, Locke sau khi cân nhắc cảm thấy khả thi, nhưng hắn vẫn mang theo ba thủ hạ đắc lực dưới quyền để đảm bảo an toàn. Tạm thời chưa nói tới bên trong chợ đen có người có thể ngăn cản Locke hay không, cho dù chỉ là đám người Hans vẫn đủ để đối phó với bảy tám tên lưu manh phổ thông.
Mấy người sau khi ra khỏi doanh trại cũng không chậm trễ, vội vàng chạy tới thành phố Wallier, sương sớm còn sót lại chưa tan, mà nhóm người đã đến ngoài thành Wallier.
Thành Wallier không khác thành Fareins là mấy, điều khác biệt duy nhất là tường thành cao hơn vài mét. Tuy nhiên, cho dù tường thành trông đã khá đổ nát này có cao bao nhiêu, thì trong mắt nhóm Locke cũng không chịu nổi một kích.
Trên tường thành có mấy tên thủ vệ xếp thành tốp năm tốp ba đứng canh, phía tây trên tường thành có một hố đá to lớn rõ ràng. Đó là lời cảnh báo được ma pháp sư của lãnh chúa Kasher lưu lại khi quân đội của bọn hắn đi qua thành phố ngày hôm qua.
Hố đá kia mang đến cho người Charlie sự sợ hãi và lo lắng vô tận, nhưng lại mang đến cho Locke và nhóm của hắn ta sự tự tin.
Ngoài cửa thành đã có không ít người tụ tập, bọn hắn đều là nạn dân muốn vào thành. Chẳng qua có thể là do quân đội Faustain ngày hôm qua còn chưa đi xa tạo nên áp lực quá lớn, bình thường cửa thành cho phép thông hành nhưng lúc này lại chỉ mở một khe nhỏ.
Tuy rằng lúc này vẫn còn sớm, nhưng nhóm Locke đã xếp hàng tới mấy chục mét bên ngoài, với tốc độ rùa bò này, đừng nói là chạy về trước buổi trưa, có thể vào được thành đã là kỳ tích rồi.
Locke nhíu mày, liếc mắt nhìn Coby, hắn ta lập tức ưỡn ngực bảo đảm nói:
- Nhìn ta đây!
Dứt lời, hắn nhanh chân bước đến lối vào cửa thành, trao đổi cùng binh lính canh cửa vài câu, sau đó lén lút dùng tay trái chạm vào túi quần của một người lính cận vệ, khi tên lính cảm thấy túi mình nặng hơn trước bèn nháy mắt với đồng bọn xung quanh rồi vỗ vai Coby, thế là xong.
Coby vẫy tay với Locke và những người khác vẫn đang xếp hàng, để bọn hắn đi về phía cổng thành. Những nạn dân xung quanh đều tức giận nhìn những kẻ chen ngang hàng này. Có một hai người giận quá mất khôn muốn ra tay gây sự, Hans trừng mắt nhìn một cái, hai người kia lập tức ngoan ngoãn đứng im. Lúc này mọi người mới phát hiện ra không ai trong số những người này dễ bắt nạt.
Hans có hình thể cao gần hai mét, những nạn dân xanh xao tiều tụy xung quanh không ai sánh bằng, ngay cả Gulas cũng cường tráng không kém cạnh. Locke cùng Kane hơi "gầy" trong nhóm nhưng cũng cao chừng một mét tám, người bên cạnh đứng cùng rõ ràng là thấy rất cường tráng.
Gulas khoanh tay, hừ lạnh một tiếng với nhóm nạn dân khiến cả nhóm đó vốn đang hừng hực bị dọa sợ như nhìn thấy mãnh thú mà thối lui về sau.
Khi Locke và những người khác đi đến cổng thành, những người gác cổng sau khi nhìn rõ khuôn mặt của họ lập tức nắm chặt lấy ngọn giáo, như thể đang đối mặt với kẻ thù. Coby nhanh nhẹn bước ra giải thích, đương nhiên binh lính có thể cảm nhận được sự khác biệt giữa những người kia, bất kỳ kẻ nào đã giết người đều sẽ toát ra một loại sát khí, những ai từng là quân nhân cũng có thể cảm nhận được.
Đám người Locke đều là những người nổi bật trong quân đội, việc bọn hắn tỏa ra sát khí kinh người là chuyện đương nhiên. Thấy binh lính canh giữ vẫn không nhúc nhích, Coby lại vẫy tay phải, trong túi người lính trước đó có thêm chút đồ vật, nhưng hắn vẫn lộ ra vẻ do dự.
Thấy có hiệu quả, Coby nhét tất cả số xu còn lại trên người cho hắn, cuối cùng, binh sĩ thu vũ khí lại, gật đầu với những người lính khác xung quanh, cuối cùng cả đám cũng thu giáo về, có điều giáo vẫn chĩa vào đám Locke.
- Đừng gây rắc rối!
Binh sĩ đó nói với Locke và những người khác như thể đang đe dọa, nhưng chỉ có Gulas là người đáp lại hắn bằng một cái đảo mắt ta đây không quan tâm.
Sau khi mấy người tiến vào thành, Gulas vỗ vai Coby đánh bộp một tiếng khiến thân thể nhỏ bé của hắn xém chút nữa trụ không nổi.
- Không tệ, ngươi rất thông minh, tại sao lúc trước bắt được ngươi lại không nhìn ra nhỉ.
Coby khúm núm cười nói:
- Đại nhân, ngài nói đùa rồi, đám canh cửa lúc nãy chỉ là pháo hôi tuyển chọn từ trong thành, đâu có hiểu biết gì, mấy chục xu lẻ cũng đủ đuổi bọn hắn đi.
Thành Fareins và thành Wallier không khác biệt mấy, thậm chí còn tệ hơn, đường phố chật kín người tị nạn nằm la liệt, không có một cửa hàng nào còn mở cửa.
Locke đang vội và không có hứng thú chiêm ngưỡng thành phố nên nói với Coby:
- Dẫn đường đi.
- Đại nhân, chợ đen trong mỗi thành phố nhất định phải là nơi hỗn loạn nhất.
Coby vừa dẫn đường vừa giải thích.
- Bây giờ không có nơi nào hỗn loạn hơn khu ổ chuột.
Bọn hắn đi giữa những túp lều lụp xụp, những người xung quanh quần áo đều rách rưới không che nổi thân thể, đầu tóc bù xù, sắc mặt xám xịt, dùng ánh mắt đờ đẫn nhìn nhóm khách không mời mà đến.
Bọn người Locke cũng không quá để ý tới những nạn dân này, đột nhiên, một người bước chân lảo đảo, tóc tai bù xù che lấp cả khuôn mặt, ngay cả dép cũng không đi, xông tới chỗ Locke.
- Đại nhân, xin hãy làm ơn làm phúc, ta đã ba ngày chưa ăn cơm...
Người này còn chưa kịp tới gần Locke, liền bị Kane bên cạnh chặn lại.
Đây chỉ là một chiêu vặt trên đường, mấy người trong nháy mắt liền quên mất. Có điều Locke đã chú ý tới nguyên nhân khiến người kia dừng lại, là bởi vì hắn ta đang nắm chặt một đồng xu đột nhiên xuất hiện trong tay, hơn nữa lúc đó chỉ có Kane ở gần hắn.
Nhóm người lại tiếp tục đi tới gần một căn nhà gỗ màu đen thì dừng lại, trước cửa có bốn tên lưu manh cầm côn gỗ cùng cuốc chim, vũ khí bọn hắn cầm trên tay mặc dù nhìn rất buồn cười, nhưng quả thật đây tiêu chuẩn vũ khí duy nhất được tòa thành này cho phép. Các thương nhân và những người giàu có quá khiếp sợ chiến tranh nên không cho phép vũ khí chính quy xuất hiện trong tay thường dân.
Nếu bốn tên lưu manh này nổi bật so với những nạn dân xung quanh, thì nhóm Locke phải nói là hạc giữa bầy gà, chỉ nhìn là biết không giống thị dân phổ thông.
Gulas cùng Hans cơ bắp cuồn cuộn chính là tấm vé vào cửa, bốn tên kia cũng không gây cản trở mà để cho mấy người tiến vào. Nhưng chính thế lại khiến bọn Locke hơi khó hiểu.
Mặc dù căn nhà gỗ cũng có diện tích từ một đến hai trăm mét vuông, nhưng rõ ràng không đủ để trở thành chợ đen trong thành phố. Quả nhiên, sau khi bước vào, đập vào mắt chính là cầu thang dẫn xuống tận dưới lòng đất.
- Đây là?
Locke lần đầu tiên nhìn thấy kiểu đường đi như vậy.
- Là tầng hầm, thưa đại nhân.
Coby bước ra giải thích.
-Nghe nói đây là do ma pháp sư đời đầu xây dựng.
Đây là món đồ thứ hai do ma pháp sư tạo ra mà Locke nhìn thấy, thứ đầu tiên là chiếc ghế sofa trong doanh trướng của Zoro thiếu gia.
-Trên phố cũng có một chợ đen, nhưng lớn hơn nhiều.
Coby tiếp tục giải thích.
- Nhưng thân phận của chúng ta không xuất đầu lộ diện sẽ tốt hơn, vì thế đến khu dưới lòng đất này. Mặc dù hơi nhỏ, nhưng hàng hóa chất lượng không thiếu, mà lại những người đến đây không phải là người bình thường.
- Cũng được, chỉ là giao dịch tiền mà thôi, không cần chốn rộng rãi.
Locke gật đầu tán đồng.
Hai bên treo từng cây đuốc, bước xuống bậc thang không dài, nhưng bởi vì ở dưới lòng đất nên nhìn cực kỳ tối tăm, cũng may mấy người đều là cường giả cường tráng, cho nên cũng không cảm thấy khó khăn.
Dịch: Nguyên Dũng
Biên: Khangaca