Trước mắt bọn hắn sáng lên, một không gian rộng gần 400 mét vuông xuất hiện hoành tráng trước mặt. Không gian này được bao quanh bởi những ngọn đuốc, khiến chung quanh rất sáng, không có nhà ở, chỉ có một số quầy hàng bán tất cả mọi thứ trên đời, từ lương thực, vũ khí cho đến nô lệ...
Xung quanh lối vào có một nhóm côn đồ đứng đó, tất cả đều để trần hai tay, để lộ nhiều hình xăm khác nhau, như thể sợ người khác không biết mình là người xấu vậy. Những người này là những kẻ bảo kê của chợ đen, tương tự như bảo tiêu, nếu có xảy ra chuyện gì, họ sẽ đứng ra giải quyết.
Locke quét mắt nhìn một lượt, ngoại trừ hai ba người với ánh mắt sáng ngời cùng vai áo giáp hơi nhô lên khiến hắn chú ý, những người khác đối với hắn mà nói đều là bia đỡ đạn.
- Hai gã kia có thực lực bằng với binh tam.
Hans thấp giọng nói, mọi người cũng đều nhìn ra nhưng không nhiều lời.
- Chỉ là một khu chợ đen mà cũng không tệ đấy chứ.
Kane không chút để ý nói, tên này gần đây bị chuyện Hans tấn thăng lên tiểu đội trưởng và binh nhì, chịu song trùng đả kích nên cũng khổ tu khổ luyện, hiện tại thực lực cũng gần với binh nhì, coi như cũng có chút tư cách phát ngôn ra câu vừa rồi.
Gulas không nói gì, nhưng tỏ ra thích thú với đám xã hội đen đó, sợ là đang ngứa tay.
Thời gian gần đây kết thân với nhóm Locke cũng đủ để Coby biết những tên này là loại người gì, hắn bèn nhanh chóng dẫn đầu nhóm bước đến trung tâm chợ đen, thường thì những người bán hàng sành nhất ở chợ đen đều tụ hợp ở đó, và chỉ nơi đấy mới có đồng Diller mà không để lại bất kỳ rắc rối nào.
Nhóm xã hội đen đó canh giữ ở đây cả ngày, ngoài việc ăn nằm chờ chết, bọn chúng tự nhiên cũng phát triển được năng lực nhìn người, cách Gulas, Hans và những người khác nhìn con mồi của mình khiến những tên này rất không vui, nếu không có hai tên cầm đầu kéo lại chỉ e đám người kia đã bước lên kiếm chuyện.
Hai tên cầm đầu kia cũng coi như là thông minh, vừa nhìn liền biết những người này không dễ bắt nạt, kẻ sống sót sau chiến tranh làm ăn phát đạt, hơn nữa lại sống dư giả như thế thì nào có ai là ngốc, hắn bèn vội vàng ngăn cản thuộc hạ.
- Ai gây phiền phức, ta sẽ khiến tên đó không nhìn thấy trăng đêm nay.
Một tên thủ lĩnh có vết sẹo trên mặt hung ác nói với thuộc hạ của mình.
Khi Locke và những người khác đi vào trung tâm chợ đen, họ phát hiện ra một ngôi nhà nằm ở không gian bên dưới, một căn phòng nhỏ chỉ có 30 mét vuông, nhóm Locke bước vào khiến nơi đây càng chật chội hơn.
- Mấy vị khách nhân có yêu cầu gì nào?
Bọn Locke vẫn còn đang quan sát gian phòng nhỏ xung quanh, bỗng một giọng nói trầm khô khốc truyền đến, một lão giả chừng sáu mươi bảy mươi tuổi ngồi tại cái quầy duy nhất trong phòng cất tiếng hỏi.
Căn phòng này rất kỳ lạ, không có hàng hóa, chỉ có khá nhiều kệ và giấy ghi chú, trên mỗi kệ đều có ghi chú tương ứng với danh sách hàng hóa được viết trên đó. Nhìn thoáng qua, có 20-30 kệ hàng, có vẻ như căn phòng này có khá nhiều chỗ chứa, nhưng phần lớn là các loại thực phẩm và một ít nhu yếu phẩm hàng ngày, chỉ có một số loại vũ khí, chẳng hạn như dao găm và kiếm ngắn, áo giáp thì chẳng có cái nào.
Coby rất biết cách đối phó với những chuyện như vậy.
- Lão gia hỏa, lần này ta mang cho ngươi mối làm ăn lớn, xem ngươi có ăn được hay không thôi.
Nói xong, hắn đưa mắt thị ý với Hans cùng Gulas, hai người bọn hắn liền rút túi tiền ở thắt lưng và ném mạnh lên quầy. Tất nhiên nhóm người đã đi đến thống nhất trước đó, Coby sẽ đứng ra giải quyết giao dịch, còn những người còn lại vào vai tùy tùng.
Thoạt đầu, lão giả chẳng lấy làm hứng thú với lời nói của Coby, tỏ vẻ khinh thường lắm, hắn chú ý đến Locke và những đi cạnh hơn, nhưng khi âm thanh của túi tiền đập lên bàn đã kéo hắn về với thực tại, sống trên đời mấy chục năm tất nhiên là nghe ra đó là tiếng của tiền, hơn nữa cơ hồ không phải là đồng xu.
Lão giả vươn lòng bàn tay khô ráp mở túi tiền ra, lập tức bị những đồng Diller bạc bên trong làm cho chói mắt. Hắn lấy ra một vài đồng trong số chúng và nôn nóng đưa bên miệng cắn thử kiểm tra xem tiền thật hay giả. Đồng bạc của Charlie và kim loại khác tỷ lệ là 6:3, cộng với 10% tạp chất, trong khi tỷ lệ kim loại của đồng Diller của Faustain là 5:5, nhưng ưu điểm là ít tạp chất nên cứng hơn, người trong ngành rất dễ phân biệt thật giả.
- Không biết các vị là muốn…
Sau khi xác minh được là đồ thật, hắn bèn đổi sắc mặt nghiêm túc nhìn bọn người Locke, bắt đầu hỏi nội dung giao dịch.
- Chúng ta muốn đồng bạc, tất cả đổi thành đồng bạc. Nếu là đồng vàng, nó lẽ còn cao hơn nữa.
Coby nói yêu cầu của mình.
Tất nhiên, đồng bạc là tiền tệ của Charlie, còn địa vị của đồng Diller bạc ở Faustain lại khác, thuộc loại tiền tệ cấp cao nhất mà dân thường không có được.
- Tiền vàng, ha ha, lão phu ta không có bản lĩnh như vậy.
Lão giả cười ha hả, 100 đồng Diller bạc mặc dù được đổi chính quy tương đương với 1 đồng Diller vàng, nhưng tuyệt đối không ai nguyện ý đổi, tiền của Charlie cũng vậy. Tỷ lệ thực tế của tiền vàng với tiền bạc là khoảng 1:12, hoặc thậm chí còn cao hơn.
Nếu như ông lão có cách đổi được tiền vàng, thì những đồng Diller bạc này có thể đổi lấy 2000 đồng bạc, cũng là 20 đồng vàng hoặc là 18 đồng vàng, có là giá nào thì Locke cũng quyết định bán, đây là một vụ làm ăn sinh lời, đồng vàng khác hẳn đồng bạc, khấu hao của chúng bị hạn chế. Nếu đội hậu cần trả 18 đồng vàng thì 2000 đồng bạc là không đủ để đổi. Do đó Locke sẽ không để mất cơ hội, giờ đây chỉ cần bấm ngón tay đã kiếm được tiền, không có cách gì nhanh hơn thế này.
- Tiền vàng thực sự không có, nhưng tiền bạc thì không vấn đề.
Lão nhân nói xong cười tủm tỉm, vỗ tay gọi người hầu mặc áo choàng đen từ ngoài cửa đi vào, nghe lão nhân dặn dò rồi lại đi ra.
Không lâu sau, một bọc lớn được bốn đại hán hộ tống đi vào, xem ra những người này đều là do cửa hàng ở chợ đen đó nuôi lớn. Sau khi đặt túi xuống, bốn người hộ vệ ra ngoài canh giữ cửa, không rời nửa bước.
Coby bước tới và mở miệng chiếc túi, bên trong chứa đầy những đồng bạc.
Giao dịch thành công, đám người Locke cũng không nán lại thành Wallier mà vội vàng trở về doanh trại, ban đầu vốn định mang theo Gulas, Hans là bởi vì sợ đến những nơi như vậy không an toàn, nhưng chẳng ngờ chỉ là sợ chuyện không đâu, cả đoạn đường cũng không có kẻ nào mất não quấy rầy bọn hắn.
Lần này đổi tổng cộng được gần 2000 đồng bạc, bỏ thẳng vào đội hậu cần cũng quá lộ liễu, Locke lấy ra 700 đồng bạc, bảo Hans tìm người mang đến cho Yorkshire đại thúc, 700 đồng bạc này nhiều gấp đôi số tiền 200 đồng Diller bạc mà Yorkshire đại thúc cho hắn vay. Dùng để trả nợ ân tình cũng không có gì quá đáng.
Số còn lại vài ngày nữa hắn sẽ nghĩ cách tiêu đi. Locke cũng không có bao nhiêu tham vọng, trước đây hắn chỉ muốn được sống trở về, giờ đây là sống tốt hơn. Số tiền này chỉ là bước đầu tiên, hắn nỗ lực để sau khi chiến tranh kết thúc sẽ kiếm đủ tiền dưỡng lão cho cả nhà, sau đó mua trang viên tại lãnh địa của nam tước Kedozi hưởng thụ sung sướng, đây chính là giấc mộng của Locke, hơn 1000 đồng bạc này chính là bước đệm cho phép hắn tới gần hơn với giấc mơ của mình.
Chạng vạng tối, đoàn quân dừng lại bên một khu rừng.
- Dựng doanh trại!
Tiếng hô của tuần doanh giáo sĩ truyền đến, binh lính các đội bắt đầu tuân theo lệnh một cách có trật tự.
Locke lúc này đang cưỡi ngựa, trong miệng ngậm một cành cây khô, nhìn về phía rừng cây cách đó không xa.
Nói thật Locke vẫn còn rất tò mò đối với sinh vật ma hóa, hắn đang tự hỏi trong khu rừng này liệu có sinh vật quý ấy không.
- Hiện tại chúng ta đang ở phía tây nam của Bạch Linh Sơn mạch, và khu rừng này chắc là thuộc về Bạch Linh Sơn mạch.
Yorkshire đại thúc không biết từ lúc nào đã cưỡi ngựa đến chỗ Locke.
- Ta biết ngươi muốn tìm sinh vật ma hóa để nâng cao thực lực, nhưng ta vẫn muốn khuyên ngươi trước hết cứ nỗ lực tu luyện đi đã, đợi tổng lượng đấu khí của ngươi tăng lên rồi nghĩ về những thứ khác cũng chưa muộn.
- Đã rõ, thưa đại thúc.
Locke gật đầu hiểu ý.
Yorkshire đại thúc không biết Zoro thiếu gia đã tặng hoa Hồng Hải cho Locke, hắn cũng không phải kẻ lắm lời nên đương nhiên sẽ không truyền bá khắp nơi sự tích ấy. Cả tháng nay hắn chăm chỉ tu luyện, cộng thêm hai lần uống hoa Hồng Hải đã giúp đấu khí của Locke đạt gần bằng hai phần ba Yorkshire đại thúc.
Đương nhiên chuyện này chỉ có hắn biết.
- Bạch Linh Sơn mạch chỉ là một phần của Murphy sâm lâm, chiều mai có lẽ sẽ tới được thành phố Bimor, nằm ở phía tây bắc của Bạch Linh Sơn mạch.
Yorkshire đại thúc vừa cưỡi ngựa đi vừa nói.
- Lần này quân đoàn tập hợp, lại sắp có một trận chiến gian nan nữa.
Locke thúc chân lên ngựa, đuổi theo nói.
- Sắp sang đông rồi, nếu chiến tranh kéo dài thêm một năm nữa, ngay cả những người lính mạnh nhất cũng sẽ không thể cầm cự được nữa.
Yorkshire đại thúc đã có tuổi nên hiểu rất nhiều chuyện, hắn cũng linh cảm rằng vương quốc gần như cạn kiệt nguồn lực.
- Lần này chúng ta hành quân gấp gáp, có lẽ sẽ là đại đội đầu tiên đến binh đoàn tổng bộ.
Locke vung roi, cưỡi ngựa về hướng doanh trại.
- Có lẽ vậy, ta biết tiểu tử ngươi vừa phát tài, đến binh đoàn tổng bộ ngươi tiếp tục pháp huy, ở đó có rất nhiều thứ tốt!
Bây giờ là cuối thu, trên bầu trời vầng đỏ rực vẫn còn treo lơ lửng trên mây, nhưng không tỏa ra hơi nóng vốn có, gió lạnh thổi qua, cành khô héo vàng rơi theo gió.
Ps: từ nay sẽ thống nhất dùng đồng vàng đồng bạc để thay cho ngân tệ và kim tệ cho thuần việt.
Dịch: Nguyên Dũng
Biên: Khangaca