Ở vương quốc Faustain, tỉnh Del, lãnh địa Kedozi, thôn Phong Diệp, một nữ tử trẻ tuổi vấn chiếc băng đô màu trắng đang giặt quần áo bên bờ sông.
Mặc dù đã là cuối thu, nhưng lãnh địa Kedozi thuộc về phía nam nên nhiệt độ chưa xuống quá thấp, nữ tử giặt đồ vào thời điểm này vẫn tạm chấp nhận được. Tuy vậy đôi tay nàng vẫn trắng bệch vì nước có phần buốt giá.
- Ria ơi, Tia gọi ngươi về nhà ăn cơm.
Ở phía cổng thôn, một người phụ nữ trung niên đội khăn trùm đầu hướng về nữ tử kia nói lớn.
- Vâng, Mary đại thẩm.
Nữ tử đáp lại một câu rồi nhanh chóng thu gọn y phục đã giặt sạch, những đồ chưa giặt cũng để sang một bên, ngày mai rảnh rỗi sẽ đến giặt tiếp.
Sau khi nữ tử thu dọn đồ đạc xong xuôi bỗng phát hiện ra Mary đại thẩm vẫn đang đợi nàng ở cổng làng, bèn nhanh chóng xách đồ chạy đến.
- Mary đại thẩm, đi thôi.
Nữ tử một tay bưng chậu gỗ đựng quần áo, một tay ôm lấy cánh tay của Mary đại thẩm.
- Ôi chao, Tia thật sự có một cô con gái ngoan, ta ghen tị quá đi mất.
Mary đại thẩm cảm thán nói.
- Mary đại thẩm à, đám người Hank cũng ngoan mà, đồng ruộng năm nay thực sự là phải cảm ơn gia đình của thẩm đã giúp đỡ.
Nữ tử nói.
- Bọn chúng ấy mà, ngoài việc sinh thêm cho ta mấy miệng ăn thì nào có bản lĩnh gì.
Người phụ nữ che miệng, cười khúc khích.
- Phải như đệ đệ của ngươi ấy, tiền đồ sáng nhất trong thôn chúng ta, mới đi mấy năm đã là tiểu đội trưởng, sau này còn thăng tiến hơn nữa.
Mary đại thẩm ngưỡng mộ nói.
Có lẽ là vì chợt nhắc tới khiến nàng lại nghĩ đến đệ đệ đã mấy năm không gặp, nữ tử bỗng trầm mặc một lúc rồi cười nói:
- Hans cũng khá lắm, binh tam rồi đấy, mọi người trong thôn cũng khen ngợi hắn nhiều.
- Thằng nhóc kia chẳng phải vẫn dựa vào đệ đệ của ngươi, tên nhóc Locke này ta đã thấy hắn từ nhỏ đã thông minh.
Mary đại thẩm nghe nữ tử kia khen ngợi con trai mình thì rất vui vẻ.
Cả hai cùng nhau đi dạo trong làng, dân làng ai đi qua cũng nhiệt tình chào hỏi. Trong thôn phần lớn là người già, còn thanh niên trai tráng đều đi tòng quân chưa về.
Sau khi đi đến một cái sân ở phía tây của thôn, Mary đại thẩm cùng nữ tử truyện trò thêm vài câu rồi rời đi, nhà của họ ở ngay bên cạnh, cách đó không xa.
Nữ tử vẫy tay, sau khi tiễn Mary đại thẩm đi vào trong sân của mình, nàng cũng mở cửa bước vào trong. Đây chỉ là một cánh cửa gỗ bình thường, nhưng trông còn khá mới, chắc là vừa được tu sửa chưa lâu.
- Mẫu thân, con đã về.
Nữ tử đánh tiếng.
Nữ tử này chính là Ria, tỷ tỷ yêu dấu của Locke, và khoảng sân này cũng là ngôi nhà mà Locke đã sống 14 năm.
- Ồ, con gái của ta đã trở lại.
Một ông lão tóc hoa râm đang ngồi trên cây đàn gỗ trong sân, vừa hút tẩu thuốc vừa nói vọng ra. Đây là lão Locke, phụ thân của Locke và Ria.
Thường dân không có họ, chỉ có tên, chẳng hạn như Locke và Akano. Còn ở một số gia đình có dân trí thấp, khi chỉ có một con trai, đứa trẻ sẽ kế thừa tên của phụ thân mình, ví dụ như Locke sẽ kế thừa tên của ông, chẳng hạn người dân làng quen biết nhà họ sẽ gọi là lão Locke và tiểu Locke.
Tất nhiên, Locke bây giờ đã là một thanh niên, vả lại địa vị cũng không thấp, mọi người sẽ không gọi hắn tiểu Locke, mà là Locke.
Các quý tộc thì khác, mỗi quý tộc đều có họ, gia tộc và gia huy riêng. Ba điều này là những tiêu chí quan trọng để đánh giá quy mô quyền lực giữa các quý tộc. Người ngoài thường gọi quý tộc bằng họ, ví dụ như Kedozi là họ, mà đây chính là đại diện cho bộ mặt của quý tộc, chỉ có đương gia gia chủ nhà quý tộc mới có tư cách được vinh danh họ.
Ví dụ, chỉ có một lãnh chúa Kedozi, và mặc dù Zoro thiếu gia cũng mang họ là Kedozi, nhưng những người khác chỉ gọi hắn bằng tên là Zoro.
- Phụ thân, con đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng hút thuốc nhiều như thế!
Ria là một cô gái hiểu chuyện và ngoan ngoãn, nhưng riêng về việc phụ thân nghiện hút tẩu thì rất cương quyết.
- Khụ khụ… Dù sao chỉ còn sống được vài năm nữa thôi, trước khi chết cho ta được đã nghiện một chút.
Lão Locke ho khan hai tiếng, dập lửa rồi nhét cái tẩu ở bên hông, miệng nói vậy nhưng vẫn là nghe lời con gái.
Sau khi Ria đặt quần áo và chậu gỗ vào trong nhà, liền bê ra một chiếc ghế đẩu nhỏ, ngồi sau lưng lão Locke đấm lưng cho hắn.
- Vẫn cứ là con gái ngoan mà.
Lão Locke vươn vai ra chiều rất thoải mái.
Lão Locke nghĩ rằng hai điều thành công nhất mà ông đã làm trong đời đó là nhận Ria làm con nuôi và sinh ra một đứa con trai ngoan như Locke. Ria không phải là con gái ruột của hắn, chỉ có hắn, vợ hắn và một số người già trong làng biết chuyện này.
Không lâu sau, mùi cơm thơm bay tới, một người phụ nữ trung niên bưng bát đi ra, người phụ nữ trên khóe mắt đã hằn vết chân chim và mái tóc hoa râm này chính là Tia, mẹ của Locke và Ria.
Trong bát chỉ có bánh mì và vài bắp ngô, nhưng món này cũng được coi là hiếm và ngon lắm rồi, nếu không có đệ đệ gánh vác gia đình suốt hai năm qua, thì có lẽ thậm chí ngay cả tới những món như kia cũng không có mà ăn.
Tia đặt cái bát lên một cái bàn gỗ, quay vào nhà bưng ra một bát canh lớn, nước dùng là nước luộc với bắp ngô, bà cho thêm ít rau rừng vào nước nên bát canh có vị ngọt thanh xen lẫn vị ngô ngọt dịu, uống vào sẽ mang vị thanh mát của rau rừng. Một bữa tối đơn giản là tiêu chuẩn cho hầu hết thường dân.
Ba người họ ngồi thành vòng tròn quanh bàn gỗ và bắt đầu bữa tối. Mặc dù lãnh địa Kedozi thuộc về phía nam, nhưng vào cuối thu, khi gió bắc thổi qua vẫn khiến cho cả ba không khỏi rùng mình, hoàn cảnh nhiệt độ trong thôn xuống thấp, bọn họ buộc phải đẩy nhanh tiến độ bữa ăn.
Không phải là không muốn ngồi ăn cơm trong nhà, nhưng căn nhà gỗ của nhà Locke chỉ có vỏn vẹn 20 mét vuông, hơn nữa không gian nhỏ bé ấy lại còn chia làm ba phần, một phòng bếp, một gian phòng của lão Locke và Tia, còn có một gian phòng cho Ria và Locke. Trong phòng, ngoài bếp lò và hai chiếc giường, thậm chí còn không có bất kỳ đồ đạc gì thêm. Bữa ăn của gia đình Locke hay một số đồ thủ công do Tia và Ria làm đều được làm ở sân ngoài nhà.
Không chỉ có gia đình Locke mới thế, tại thôn Phong Diệp bé nhỏ này thì đại bộ phận nhà nào cũng giống vậy. Có nhiều nhà gian phòng còn chật không có chỗ đứng chứ đừng nói là ngồi quây quần ăn cơm với nhau.
Trên bàn ăn, ba người im lặng ăn cơm, bọn họ để chừa một chỗ trống cạnh bàn, đây là chỗ ngồi trước kia của Locke. Lão Locke có tính cách lương thiện, tính cách của Ria cũng giống như mẫu thân nàng, cũng là một người phụ nữ chăm chỉ và giản dị. Những lúc cả nhà cùng nhau ăn cơm, họ luôn nhớ đến Locke, vì vậy mặc dù trên bàn ăn vẫn trò chuyện rôm rả, nhưng nhìn chung là không nhiều.
Lão Locke cầm lấy bắp ngô bắt đầu gặm, thỉnh thoảng cúi đầu húp một ngụm canh, Ria nhìn theo mẹ học tập, cắn từng miếng bánh mì nhỏ, ăn uống rất nhẹ nhàng.
- Giá thức ăn trong thị trấn lại tăng rồi.
Tia vừa ăn vừa nói.
Nhà Locke không giống nhà Hans bên cạnh, họ không có nam đinh cường tráng, hai mẫu ruộng trong nhà đều dựa vào lão Locke và hai mẹ con chân yếu tay mềm, trồng trọt cơ bản không thể đủ ăn, chỉ có thể cầm cự để không chết đói, còn đâu phải đi mua đồ ăn bổ sung.
- Ôi chao, tăng thì tăng vậy, thời buổi này chẳng có nhà nào thừa lương thực.
Lão Locke vừa ăn vừa nói.
- Tiền Locke tháng trước gửi về còn bao nhiêu?
Lão Locke hỏi.
- Tháng trước gửi về đã để dành một nửa, còn lại 30 đồng Diller bạc.
Tia nói.
- Thế là đủ rồi, đoán chừng hai ngày nữa thương đội của lãnh chúa sẽ trở về…
Lão Locke nói xong cũng không nói thêm gì, đúng là thương đội của lãnh chúa sẽ trở lại, nhưng không có gì đảm bảo là con của bọn họ có thể gửi tiền về, bọn họ nhìn thấy trong thôn có quá nhiều thanh niên một đi không trở lại, nhận về chỉ là tiền bồi thường tử vong và tin tức xấu từ thương đội của lãnh chúa. Bọn họ thực sự sợ hãi khi nhận được thông báo con mình tử trận vào một ngày nào đó, giống như hầu hết dân làng, họ có những cảm xúc lẫn lộn, vừa mong thương đội của lãnh chúa đến vừa không mong họ về.
- Đừng chỉ nghĩ đến tin xấu như thế.
Tia biết phu quân mình đang nghĩ gì trong lòng, tích cực nói:
- Mấy năm nay ta đã tiết kiệm được rất nhiều tiền mà Locke gửi về, nhất là năm ngoái được bổ nhiệm làm tiểu đội trưởng nên tiền gửi về càng nhiều hơn, đủ cho nhà dùng, đã đến lúc tìm vợ cho nó rồi đấy.
Tia rất quan tâm đến chuyện hôn sự của con trai, năm nay hắn đã 18 tuổi, sớm đã đến tuổi lập gia đình.
- Ừm, Locke những năm này làm rất tốt trong quân đội của lãnh chúa Kedozi, đã đến lúc tìm cho nó một người vợ ngoan.
Lão Locke gật đầu tán thành, ông cũng đồng ý chuyện phu nhân muốn tìm một thê tử cho con trai.
Sau bữa ăn, Ria và Tia thu dọn bát đĩa, còn lão Locke khom người kiểm tra cổng trong sân đã đóng kín chưa, sắp xếp nông cụ và các vật dụng khác trong sân, cuối cùng khiêng ba chiếc ghế dài nhỏ đem cất vào trong nhà.
Cuối thu, trời luôn tối rất nhanh, không chỉ nhà Locke mà phần lớn đều đã vào nhà đi ngủ.
Sau khi thu dọn bát đĩa, Ria chào bố mẹ rồi quay vào phòng. Đây là một căn phòng rộng bảy tám mét vuông, chỉ có hai chiếc giường gỗ mỏng manh và chiếc tủ nhỏ cao nửa mét, trong đó để y phục của nàng cùng những món đồ lặt vặt chẳng hạn như khăn quàng cổ, khăn tay do chính tay nàng đan…
Ria tháo chiếc khăn lụa màu trắng buộc trên tóc, cẩn thận cất vào tủ, ngoài chiếc khăn lụa màu trắng, trong tủ còn có một chiếc màu xanh lam, cả hai đều được Ria mua vào năm nay, đây cũng là ý nguyện của đệ đệ. Ria vuốt ve chiếc khăn lụa, không biết suy nghĩ của mình đã đi xa đến đâu, nhưng khi định thần lại mặt nàng đã đỏ bừng, bèn đặt chiếc khăn lụa về vị trí của nó.
Nằm trên giường của mình, Ria nhìn chiếc giường trống bên cạnh, trong lòng cảm thấy trống rỗng. Nàng nghĩ về đệ đệ Locke, cậu bé nghịch ngợm và nhạy cảm. Lại nhớ khi bọn họ còn là những đứa trẻ, nàng ôm gọn Locke trong vòng tay vỗ về hắn ngủ, nàng vô thức với tay sang bên cạnh, tưởng tượng Locke đang nằm đó.
Dịch: Nguyên Dũng
Biên: Khangaca