Hảo Hữu Tử Vong: Tu Vi Của Ta Lại Tăng Lên (Bản Dịch)

Chương 1033 - Chương 1033. Nhân Tổ Miếu, Thánh Vương! 3

Chương 1033. Nhân Tổ Miếu, Thánh Vương! 3 Chương 1033. Nhân Tổ Miếu, Thánh Vương! 3

Thánh nhân này không phải dạng như phụ hoàng của hắn, tự dát vàng lên mặt mình, khiến người trong thiên hạ gọi mình là Thánh nhân, mà là người thật sự đạo đức mẫu mực, biết hoàn chỉnh bản thân, biết hướng thiện.

Ngay cả Trương Thiên Chính cũng mới chỉ là Á Thánh, không dám xưng Thánh, mà mình bây giờ có thể vượt qua vị trí ấy của Trương Thiên Chính.

Tấn Vương đột nhiên phát hiện vị trí Chí tôn thiên hạ bây giờ đã không còn hấp dẫn nữa.

Mình tranh đoạt hoàng vị, trở thành Hoàng đế rồi thì sao?

Tiếp theo muốn tiếp nhận Chân Long đại thiên mệnh còn phải đi một quãng đường gian nan nữa, cho dù hoàn thành Chân Long đại thiên mệnh thì cũng phải đi thoát kiếp.

Những chuyện này không có khả năng sẽ cho mình thời gian 500 năm để chuẩn bị, đều là trần ai lạc định trong vòng trăm năm.

Trước đây mình không có sự lựa chọn, không thể không lựa chọn tranh đoạt hoàng vị, vì đó là con đường ra duy nhất, cũng là hi vọng chứng đạo Thần Ma.

Cho dù là đạt được Xích Tiêu Kiếm và Thái A Kiếm cũng vậy, cũng phải đi hết tới cuối một con đường. Nhưng Nhân Đạo Chi Kiếm Trạm Lư Kiếm thì khác, mình không cần làm Hoàng đế, hoàn toàn có thể làm Thánh nhân, hi vọng chứng đạo này cũng là cực lớn.

Cũng có thể tiếp tục tranh đoạt hoàng vị, nhưng là đi con đường Nhân Đạo, còn đây là Thánh Đạo, sẽ trở thành một vị Thánh Vương.

Lúc này Tấn Vương rất hăng hái, dường như có thể thấy được mình chống trường kiếm mà đứng, thiên hạ thần phục, chứng đạo Thần Ma tuyệt vời như thế nào trong tương lai.

Người coi miếu nhìn từ khe cửa vào trong đại điện tế tự, lúc này nghe thấy Tấn Vương vui sướng cười to, đôi mắt trợn trắng gần như sắp rơi ra, hoàn toàn không dám tin tưởng tên tiểu nhân đang đắc chí trước mặt lại có thể nhận được tán thành từ Hoàng Đạo Thần Binh.

Trạm Lư Kiếm rung động, phát ra tiếng kiếm leng keng, lực lượng nhân từ ôn hòa không ngừng lan ra. Cuối cùng một tiếng “ong” vang lên, Trạm Lư Kiếm thoát khỏi giá đỡ kiếm trên ban thờ.

Tấn Vương nhìn thấy thế, cười lớn đưa tay ra, quát to một tiếng: “Kiếm tới!”

“Vèo” một tiếng, trong nháy mắt Trạm Lư Kiếm đã lao ra ngoài, cánh tay Tấn Vương nâng lên bảy tấc, cực kì chuẩn xác đón được Trạm Lư Kiếm, nhưng Trạm Lư Kiếm lại xé gió xông qua, không hề ngừng lại một chút nào, phá tan cánh cửa của đại điện tế tự lao ra ngoài, biến mất ở bên trong Nhân Tổ Miếu.

Nụ cười của Tấn Vương cứng ngắc, ánh mắt dại ra, sau đó giật mình kêu lên:

“Kiếm của cô đâu?

“Trạm Lư Kiếm của cô đâu?”

Tấn Vương nhìn ra ngoài cửa điện, thấy người coi miếu cũng đang khiếp sợ bèn sải bước đi tới, túm lấy cổ áo của hắn, cao giọng quát hỏi.

“Tên coi miếu kia!”

“Trạm Lư Kiếm của cô đâu rồi? Sao lại không thấy?”

Tấn Vương khoa tay múa chân điên cuồng, giận dữ rít gào: “Trạm Lư Kiếm dài như thế của cô đâu?”

Người coi miếu hô hấp khó khăn, gương mặt vì thiếu không khí mà đỏ bừng lên, chật vật trả lời hắn: “Trạm Lư Kiếm xuất thế cũng không phải vì điện hạ.”

“Là nó cảm ứng được Nhân tộc gặp nạn, tự động đi bảo vệ chúng sinh.”

Tấn Vương vung mạnh tay hất một cái, trực tiếp ném người coi miếu đi, hét lớn: “Không đúng!”

“Trạm Lư Kiếm là vì cô nên mới xuất thế!”

“Đó là Trạm Lư Kiếm của cô!”

“Cô là người đứng đầu Nhân Đạo, cô muốn làm Thánh nhân, làm Thánh Vương!”

Thiên Ngoại Thiên.

Đậu Trường Sinh vung tay.

Ném một quả Định Phong Châu vào thi thể Triệu Vô Độ ở trong ngực.

Sau khi buông thi thể ra nó tự động đứng lơ lửng, không rơi vào khoảng không mênh mông phía dưới.

Vươn tay về phía Trạm Lư Kiếm ở phía trước, từng tia sáng nhè nhẹ không ngừng lan tràn, lan tỏa ý nghĩa tốt lành nhân ái, Hoàng Đạo Thần Binh giống như bọt nước, đã bị Đậu Trường Sinh bắt được chuôi kiếm.

Thiên Ngoại Thiên.

Quá xa.

Nếu gặp chuyện không may ở Nhân cảnh, Trạm Lư Kiếm có thể chỉ trong một nhịp thở là có thể lao ra từ bên trong Nhân Tổ Miếu, giống như cuộc chiến Đông Hải lần trước, sau khi Trạm Lư Kiếm xuất thế, bắt đầu chủ động che chở Nhân tộc.

Lúc này đây không phải Trạm Lư Kiếm cố ý hình chiếu, chân thân ở trong Nhân Tổ Miếu, mà là khoảng cách của Thiên Ngoại Thiên quá xa, muốn đi tới Thiên Ngoại Thiên thì tất nhiên phải cần một đoạn thời gian, cho nên hình chiếu mới tới trước.

Thiên Ngoại Thiên là vùng đất hoang dã, câu nói này Đậu Trường Sinh đã có nhận thức rõ ràng.

Trước kia đến Thiên Ngoại Thiên cũng thấy tương đối phồn hoa, nhân văn rực rỡ, có hàng vạn nhân khẩu, số người võ đạo thành công không ít, khác biệt với Nhân cảnh chỉ là những đợt sóng triều và dị thú không ngừng tập kích, còn có vạn tộc, Thiên Ngoại Thiên hỗn loạn hơn so với Nhân cảnh một chút, thiếu một chút cảm giác an toàn.

Nhưng giờ phút này Đậu Trường Sinh biết, Thiên Ngoại Thiên được được gọi là nơi hoang vu hẻo lánh, những điều nói trên đều không phải nguyên nhân thật sự.

Bình Luận (0)
Comment