Chương 113: Binh sĩ qua sông, có thể giết tướng (2)
Sơ với Đông Xưởng cũng đã trở thành nơi lương thiện.
Đậu Trường Sinh thò tay sờ về phía Băng Phách Đao, nắm chặt chuôi đao Băng Phách Đao, cảm thụ được Băng Phách Đao rung động, bày tỏ vui mừng tung tăng như chim sẻ, trong lòng trở nên an tâm.
Vô Tướng Vương không biết mình đã bị bại lộ, đây là cơ hội tốt nhất.
Mặc kệ hắn có tính toán gì, chỉ cần mời Gia Cát Vô Ngã ra tay, như vậy tất cả thế cục đều rõ ràng.
Hít thở mấy hơi thật sâu, Đậu Trường Sinh quyết định, không ở đây tiếp tục trì hoãn thời gian, trực tiếp sải bước đi ra Triệu phủ.
Trong bóng đêm của Thần Đô, cách mỗi 100 mét đều treo đèn lồng thật cao.
Bên trong là một loại huỳnh thạch, ban ngày hấp thu ánh mặt trời, ban đêm tràn ngập tia sáng, đường đi so với ban ngày, chỉ là yên tĩnh một chút.
Đi ở bên trong đường, một tay Đậu Trường Sinh nắm chặt Băng Phách Đao.
Khoảng cách Triệu phủ và Thần Hầu Phủ, trước sau ước chừng chỉ có 300 mét, cho nên sau khi có tiền, nhiều đại nhân vật chen chúc vào ở và một chỗ, vẫn có chỗ tốt, thật sự xảy ra chuyện cũng có thể hô ứng lẫn nhau.
Đây cũng là nguyên nhân Đậu Trường Sinh có gan mạo hiểm đi ra, cho dù là có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cũng có thể làm ra động tĩnh, kinh động Thần Hầu Phủ.
Nếu Thần Hầu Phủ không có động tĩnh, Đậu Trường Sinh dám đánh sâu vào Hoàng Thành, Thanh Long và Chu Tước phường, phía dưới khu vực đang đứng là góc tường Hoàng Thành.
Một đường đi tới bên ngoài Thần Hầu Phủ, một đường đều không có động tĩnh gì.
Bình an đi tới Thần Hầu Phủ, Đậu Trường Sinh nhẹ nhõm buông lỏng.
Duỗi tay ra nắm vòng đồng trên cánh cửa lớn.
Vòng đồng đập lên.
Trong đêm tối yên tĩnh, âm thanh vang lên rõ ràng.
Không lâu sau kèm với âm thanh kẽo kẹt, bên cạnh đại môn cao lớn sơn đỏ, đã mở ra một khe hở.
Cửa chính cũng không mở ra, là một bên cửa hông.
Thần Hầu Phủ nằm ở Chu Tước phường, đây mới là năm gian tam khải môn khí thế hùng vĩ chân chính.
Cho dù là ngói lưu ly, hay là được đinh khảm vàng, toàn bộ đều có quy chế, Thần Hầu Phủ bàn về đẳng cấp cùng đẳng cấp với phủ đệ thân vương.
Hầu, bên trong tước vị này, là vương, công, hầu, tử, nam ngũ đẳng bên trong đệ tam đẳng.
Nhưng Thần Hầu nhưng là phá vỡ đẳng cấp tước vị, đồng cấp với Thân Vương.
Thần, thánh, tiên, ba chữ này cực kỳ đặc thù.
Có thể coi đây là tiền tố, là vinh dự cực lớn.
Thần Hầu tước vị ngang nhau ở Thân Vương, có thể bàn về đứng lên lại cao hơn Thân Vương một bậc.
Người gác cổng theo khe hở nhìn thấy Đậu Trường Sinh đứng ở ngoài cửa, ánh mắt sinh ra đề phòng, bởi vì một tay của Đậu Trường Sinh đang gắt gao đè lên chuôi Băng Phách Đao bên hông.
Nhờ vào ánh sáng của đèn lồng treo cao bên ngoài cửa lớn, người gác cổng nhận ra Đậu Trường Sinh, vẻ mặt đề phòng biến mất, nhưng vẫn không buông cảnh giác.
Triệu phủ nằm ở cách đó không xa, người gác cổng cũng nhiều lần nhìn thấy Đậu Trường Sinh, cũng biết chi tiết về Đậu Trường Sinh.
Thần Hầu Phủ nhờ vào sự sủng tín của Thánh Nhân, ngày càng bắt đầu lớn mạnh, trên dưới phấn khởi, muốn đẩy vị trí của Lục Phiến Môn từ lục ti đi xuống, bây giờ một vị bộ khoái Lục Phiến Môn đến nhà, thấy thế nào cũng không phải là chuyện tốt.
Nhưng người gác cổng cũng không dám chậm trễ, vội vàng mở miệng nói: “Nếu đại nhân có việc muốn nói, còn thỉnh trình thiếp mời, giao cho Thần Hầu, từ Thần Hầu quyết định có muốn gặp hay không? Ngày nào đó lại đến.”
Người có thân phận càng cao, lại càng coi trọng lễ nghi, muốn gặp được mặt cũng tương đối tốn sức, trong đó phồn văn lễ tiết không ít.
Mặt Đậu Trường Sinh không chút thay đổi nhìn người gác cổng, duỗi tay về phía cửa kéo một cái, trực tiếp kéo cửa ra, né người sang một bên đã đi vào bên trong Thần Hầu Phủ.
Người gác cổng không có ngờ Đậu Trường Sinh lại không hiểu quy củ như thế, vội vàng không kịp chuẩn bị nên không ngăn lại được Đậu Trường Sinh, đã bị Đậu Trường Sinh xông vào Thần Hầu Phủ.
“Đậu Trường Sinh, nơi này không phải là chỗ mà ngươi có thể giương oai?”
Người gác cổng kinh sợ nhìn Đậu Trường Sinh, đè thấp cuống họng, trầm giọng quát hỏi.
“Còn không nhanh chóng ra khỏi đây, nếu kinh động đến quý nhân trong phủ, ngươi gánh vác không nổi đâu?”
“Ai tới?”
Giọng hỏi thăm truyền ra, từ bên trong hành lang truyền ra tiếng bước chân, một người từ xa chậm rãi đi tới, từ trong bóng tối đi ra, lộ ra tướng mạo.
Là một vị nam tử trung niên, tướng mạo tuấn tú nho nhã, thái dương đã hoa râm, thân thể cao gầy, khoác lên trường sam màu xanh.
Vị trí khoé mắt lại có một nốt ruồi đen.
Đây cũng không ảnh hưởng đến tướng mạo, ngược lại tăng thêm ba phần mị lực.
Hai tay chắp sau lưng, sau khi chậm rãi đi đến thì nói với người gác cổng: “Đi xuống đi, nơi này giao cho ta.”
Người gác cổng rất cung kính hành lễ nói: “Vâng.”