Lưỡi đao của Băng Phách Đao giống như ngọc thạch, một mảnh trong suốt, không có bất cứ điểm gì khác biệt so với trước đó, nhưng đây chính là răng rồng của Thượng Cổ Chân Long, Long Môn chỉ có một con chân long, nhưng lại ở cấp bậc của Tiên Thiên Thần Ma, một chiếc răng của nó, đối với phàm tục chính là một đòn trời giáng.
Công pháp Thần Ma giống với võ học bình thường, căn bản không có hiệu quả quá lớn, bây giờ chỉ có Bán Thần Binh cứng cỏi được làm bằng chất liệu cao cấp, mới có thể va chạm với Băng Phách Đao.
Một giọt Xích Kim Chi Huyết hoà vào trong Băng Phách Đao, thân đao của Băng Phách Đao rung lên, phát ra tiếng ngâm khẽ, linh tính của Băng Phách Đao đang reo hò, không ngừng đáp lại Đậu Trường Sinh, sự ngăn cách sau khi chú tạo đúc lại đang nhanh chóng biến mất, đôi bên lại ăn ý một cách hoàn hảo.
Trương Thiếu Quyền ở ngoài cửa sải bước đi tới, bóng dáng giống như một cự nhân, hắn bước tới trước mặt Đậu Trường Sinh: “Triều đình đã chấp nhận đề nghị của đại ca.”
“Chỉ là việc kiểm tra những người tham gia, triều đình không cho phép đại ca nhúng tay vào.”
Đậu Trường Sinh cất Băng Phách Đao vào trong vỏ đao trở lại, khẽ lắc đầu, nói: “Mấy chuyện cỏn con đó ta không để ý.”
“Ta đối với triều đình trung thành tận tụy, tất nhiên sẽ không thiên vị người nhà, chủ động phá hoại pháp luật triều đình, gây ra hỗn loạn trật tự, dẫn đến đại hoạ phát sinh.”
Trương Thiếu Quyền cười lạnh trong lòng, ngươi không phải người như vậy thì còn ai vào đây?
Mình còn mạng để sống, còn chẳng phải là vì mình có thiên phú, rất hợp với chiến trường, là tướng chủng trời sinh, sau này có thể làm lính cho ngươi, chém tướng đoạt cờ.
Mặc dù trong lòng nghĩ vậy, nhưng Trương Thiếu Quyền lại không có âm mưu phản bội gì cả, bất mãn thì bất mãn, hiện thực là hiện thực.
Một người tài giỏi như vậy, thiên hạ nên quy hàng, sớm lên thuyền, là có thể giành trước được vị trí nòng cốt, những kẻ đến muộn cho dù có tài hoa đến đâu, cũng đã được định sẵn là sẽ ở bên lề.
Trương Thiếu Quyền không phải Quan Tín Nhiên, nếu không lúc này nhất định sẽ chủ động làm nhân vật phụ.
Trương Thiếu Quyền trở nên im lặng, Đậu Trường Sinh đứng dậy, vắt vỏ đao ở ngang hông, suy tư một chút rồi nói: “Lúc này nên đến Nam Sơn trước, chuyện của Vạn Nhân Vãng cũng phải xử lý một chút.”
“Bây giờ ngươi theo ta, tất nhiên ta sẽ không làm việc quá tuyệt tình.”
“Chỉ cần ngươi có thể thuyết phục Vạn Nhân Vãng đầu quân, ân oán ngày xưa xoá bỏ, Vạn Nhân Vãng có thể tiếp tục ở lại Lục Phiến Môn làm thần bộ. Chỉ là không thể ở lại Thần Đô, sẽ làm thần bộ canh giữ địa phương, bình yên sống hết quãng đời còn lại.”
“Ta cũng chẳng có bao nhiêu hận ý với Vạn Nhân Vãng, chuyện này đã qua nhiều năm, đã sớm không còn để ý mấy. Nhưng Triệu sư phụ thì lại khác, hai bên tranh đấu cả đời, mặc dù không có mối hận sinh tử, nhưng hai bên ngày ngày gặp nhau, điều này đối với Vạn Nhân Vãng không phải là một chuyện tốt.”
“Tránh đi xa, như vậy thì quan hệ đôi bên sẽ không tiếp tục chuyển biến xấu nữa.”
Trương Thiếu Quyền hai tay ôm quyền, trầm giọng lên tiếng, nói: “Đa tạ đại ca.”
Đậu Trường Sinh giơ tay lên ý bảo không cần đa lễ, thân thiết vỗ lên mu bàn tay của Trương Thiếu Quyền, nói: “Hai ta là huynh đệ, không cần đa lễ như vậy.”
“Mấy hôm nay đi theo đám Phùng Hầu và Hứa Hầu có được không?”
“Thiên phú của bọn họ không bằng ngươi, nhưng cảnh giới bày ra trước mặt, có những võ đạo Đại Tông Sư nhị phẩm này chỉ đạo, còn có tài nguyên cung cấp, ta tin rằng sau này tu vi của ngươi sẽ đột ngột thăng tiến.”
“Mấy ngày hôm nay, ta sẽ đặc biệt chế tạo một món Bán Thần Binh nhất phẩm cho ngươi.”
Trương Thiếu Quyền thực sự cảm động, đôi mắt đỏ lên, cảm thấy hổ thẹn vì vừa rồi đã nói xấu Đậu Trường Sinh, người này thực sự là người tốt, người đời bị mù hết rồi mới nghĩ rằng đại ca nhà mình không phải là người tốt.
Đậu Trường Sinh nhìn biểu cảm của Trương Thiếu Quyền, lại vỗ vỗ mu bàn tay hắn, cực kỳ thông thạo việc ban ơn, thói quen này không biết đã dưỡng thành từ khi nào, so sánh với tiểu bộ khoái non nớt ngày xưa, cứ tưởng chừng như hai người khác nhau.
Sau khi ban ơn cho Trương Thiếu Quyền một phen, trong lòng Đậu Trường Sinh cảm thấy rất mất mát, đi theo một đại ca tốt thì sẽ nhẹ nhõm như vậy, chỉ tiếc tên đại ca kia của mình.
Bồi dưỡng Trương Thiếu Quyền như vậy, cũng không phải là vì Đậu Trường Sinh xem trọng thiên phú của hắn, thiên phú dị bẩm như thế này mặc dù trong thiên hạ rất ít, nhưng không phải là không có, song, kẻ vừa có được thiên phú giống như Trương Thiếu Quyền, lại ngưng tụ Bạch Hổ Pháp Tướng, như vậy thì không có lấy một người.
Một tên thiên kiêu như Trương Thiếu Quyền, đến Bắc Cương tất nhiên sẽ không sa đoạ, chém giết từ trong quân, từng bước đi lên, cũng sẽ được cấp trên coi trọng. Không biết vị Thần Ma nào truyền xuống một bộ 《 Bạch Hổ Tự Tại Kinh》, đây là một bộ võ học Thần Ma, tu luyện chủ yếu là Bạch Hổ Chi Lực trong tứ tượng.