Bạch hổ chủ sát, rất thích hợp với chiến trường, Trương Thiếu Quyền như cá gặp nước, thực lực dần dần tăng cường.
Cái này gọi là thời tới cản không kịp, không phải dùng để nói Đậu Trường Sinh, mà là Trương Thiếu Quyền.
Rất hợp để đảm nhiệm chủ tướng Bạch Hổ Thiên Binh, còn có sư huynh nhà mình, tập hợp lại đã thành hai trong tứ tượng.
Còn lại thì Đậu Trường Sinh đang nhắm đến Trương Mỹ Hoà của Huyền Vũ Điện, còn về Nghiêm Bạch Hổ của Bạch Hổ Điện, đã xem như hoàn toàn vứt đi, lần trước chuyện của Trương Thiếu Quyền, Đậu Trường Sinh đã tận mắt chứng kiến, cũng biết tên Nghiêm Bạch Hổ rất khí phách, nhưng ý chí trong lòng đã sớm không còn, dây dưa với Yến Kinh Thiên, trước sau vẫn không ngừng thoả hiệp, có thể tưởng tượng được tiềm lực có hạn.
Đây cũng là chuyện hết cách, dù sao người ta có vợ có con, có giường ấm, đã sớm lên bờ rồi, tình thân và tình yêu đồng thời chớm nở, cũng đại diện cho hai tầng gông cùm, bắt đầu mài mòn khí anh hùng của hắn, người có hùng tâm tráng trí thực sự đều là chó già độc thân.
Gia Cát Vô Ngã là thế, Vương Trường Cung cũng thế, điều này không phải tuyệt đối, nhưng chắc chắn không kết hôn là phù hợp nhất.
Sau khi ra khỏi hậu đường, lúc quay về tiền sảnh, rất nhiều thần bộ đã rời đi, chỉ còn lác đác mấy người còn ở, ví dụ như Điện chủ Huyền Vũ Điện Trương Mỹ Hòa, Đông Phương thần bộ, tiện thể nhắc đến Triệu sư phụ, lần này sống chết không chịu đi theo mình, nếu không mình cũng không cần phải chiêu mộ cường giả trên giang hồ đảm nhiệm chức Điện chủ Chu Tước Điện.
Chỉ cần Triệu sư phụ đi theo mình thêm mấy lần, có công lao là có thể thăng chức, đáng tiếc Triệu sư phụ đã từ bỏ con đường thông thiên này.
Lần này, những người đi tới Nam Sơn tuy rằng không nhiều, nhưng chiến lực lại không hề yếu.
Mình và Trương Mỹ Hòa là chiến lực nhất phẩm, Đông Phương thần bộ cũng là võ đạo Đại Tông Sư nhị phẩm, vị này trước sau đã trải qua nhiều lần mài giũa, nhất là Thần Ma tập kích, hơn nữa còn có nguồn tài nguyên khổng lồ để sử dụng, đã đột phá thành công.
Trước đây lão Trần không trải qua thảm án Thần Ma, cũng bởi vì muốn đánh vào Thiên Địa Huyền Quang, gần đây cũng có thể đột phá.
Kể ra thì, mấy người đi ra ngoài chung với mình, tốc độ tăng cường thực lực đều rất nhanh, tốc độ tu hành Tông Sư của Lão Trần đã sắp vượt qua lúc ở võ đạo nhất phẩm rồi.
Còn lại cũng là hai vị võ đạo Đại Tông Sư nhị phẩm, toàn bộ đều là Phó điện chủ, đều xuất thân từ Thanh Long Điện, mấy năm gần đây phụ trách chuyện ở phương Nam, bọn họ có liên quan đến Nam Sơn.
Hoàng Thành, Thái Hoà Điện.
Một cuộc đối thoại giương cung bạt kiếm vẫn đang tiếp tục kéo dài.
Sắc mặt Cao Tông không vui, hắn nói với giọng gay gắt: “Vì để Đậu Trường Sinh sớm rời khỏi Thần Đô, ngươi thế mà lại không tiếc hại chết Tương Vương.”
“Chẳng lẽ ngươi không biết bây giờ thời thế loạn lạc, Tông Vương tuổi cao cũng là trụ cột của Đại Chu, là trụ cột hàng đầu của tôn thất tộc Cơ Thị chúng ta.”
“Một kẻ đã trấn giữ Nam Quân nhiều năm như Tương Vương, có rất nhiều tâm phúc thuộc hạ, có thể điều khiển Tông Vương Nam Quân, trong thiên hạ này chỉ có một mình hắn mà thôi.”
“Thời cuộc hỗn loạn, lòng người cũng sẽ thay đổi, sẽ không còn người nào ngoan ngoãn nghe lời chúng ta.”
“Có Tương Vương kìm hãm, bọn chúng sẽ không dám nảy sinh dị tâm, sau khi mất đi Tương Vương rồi, bọn chúng sẽ trắng trợn nuôi binh dưỡng tướng, cài cắm thân tín. Đến lúc đó Nam Quân quay về, chúng có còn là Nam Quân của chúng ta hay không cũng là chuyện khó nói.
Nhi tử trách mắng lão tử, cảnh này khiến Thái Tông nổi giận, hắn lớn tiếng lên, nói: “Đủ rồi.”
“Ngươi còn không nhìn ra đây là do Đậu Trường Sinh làm sao!”
“Hắn đang muốn kiểm soát Nam Quân.”
“Ngươi hợp tác với hắn, quả thực là bảo hổ lột da, tự tìm đường chết.”
“Sớm muộn gì cũng có một ngày, ngươi sẽ trở thành vong hồn dưới đao của hắn.”
“Thế mà lại kêu Đậu Trường Sinh đi điều tra, đám người các ngươi thực sự không thể nói lý, ngươi, lẫn Từ Trường Khanh, đều bị điên hết rồi.”
“Đại Chu huy hoàng.”
“Rồi sẽ diệt vong trong tay đám người ngu xuẩn các ngươi.”
Nam Sơn.
Được bao bọc bởi một màu bạc, những ngọn núi kéo dài liên miên, hàng vạn những tòa nhà chạm đến tận mây.
Nhìn lại một lần, trong lòng nhất định sinh ra cảm giác rung động.
Những ngọn núi kéo dài vô tận, như đao kiếm đâm thẳng vào trong mây, những đám mây trắng vờn xung quanh trái phải.
Đây là vùng ngoại ô của Thập Vạn Đại Sơn, là Nhân tộc cướp lấy từ trong tay Yêu tộc, bây giờ thành lãnh địa của Nhân tộc, chỉ là nơi này dân cư thưa thớt, hoàn toàn là một bãi chiến trường.
Dám đặt chân vào nơi này để ở, có thế lực sừng sững không gục thì cũng chỉ có rải rác vài tông môn.
Bọn chúng đóng đô tại nơi này cũng là vì tham lam tài nguyên của Nam Sơn, hàng trăm ngàn năm trôi qua, những tông môn này ít nhiều cũng có thay đổi qua vài đời, nhưng lại có duy nhất một tông môn sừng sững không ngã, không chịu di dời, gắt gao trấn tại Nam Sơn.