Tất cả mọi người đều lộ ra vẻ kinh hãi, căn bản là không hiểu nổi mọi chuyện xảy ra khi nào. Bọn họ nhớ rõ ràng là đã đuổi đến Hoàng Thành, nhưng lúc này thế mà lại đang ở trong nhà.
Cái bóng cao lớn sừng sững mặc miện phục tay hẹp màu đen, trên cổ tay áo thêu những đám mây tốt lành bằng chỉ vàng, đai lưng bạch ngọc màu đỏ chu sa quấn quanh eo, trên đai lưng còn đeo ngọc bội bạch ngọc tinh xảo, các đường nét trên mặt tấm ngọc bội rõ ràng như được điêu khắc, khuôn mặt có góc cạnh tuấn mĩ dị thường.
Bình tĩnh đứng ở bên ngoài Thái Hòa Điện, không để bọn họ phải chờ lâu, một khắc sau, đám người bên trong Thái Hòa Điện đã đi ra.
Bất kể là quần thần nội các, là Thái Tông hoàng đế hay là Cao Tông hoàng đế, tất cả đều ba quỳ chín lạy.
Thái Tông hoàng đế quỳ lạy ở phía trước nhất, trán đụng vào mặt sàn ngọc thạch lạnh lẽo, không nghe được âm thanh, căn bản là không dám đứng dậy ngẩng đầu, cho dù trong lòng cảm thấy bức bối, khó chịu nhưng lại không dám có bất cứ nghi ngờ nào.
Bởi vì người tới là Yến Thần Đế, hiện tại chính là tổ tiên của Yến Thần Công ở Bắc địa, là Thái Tổ khai quốc của Tiên Yến, một vị Tiên Thiên Thần Ma cổ lão.
Đây là một vị cường giả Nhân tộc uy chấn vạn tộc, nắm giữ lực lượng của Thời Quang trong truyền thuyết. Thái Tông hoàng đế vốn tưởng rằng trong đó có hơi nước, không ngờ rằng truyền thuyết vẫn đánh giá thấp vị Nhân tộc cự đầu này.
Nguồn gốc việc lập quốc của Đại Chu, Tiên Thiên Bắc Đẩu Đại Trận và Trung Thiên Tử Vi Đại Trận, đến tư cách liên kết hóa thành Cửu Ngũ Chi Tôn Đại Trận trước mặt mọi người cũng không có nên chỉ trong nháy mắt đã bị đánh về lại nguyên hình.
Loại thực lực này vượt quá nhận thức của Thái Tông hoàng đế đối với Tiên Thiên Thần Ma. Người có thể được xếp vào nhóm Nhân tộc cự đầu thì thực lực của mỗi một vị đều quá sức tưởng tượng, hôm nay Thái Tông hoàng đế đã thực sự cảm nhận được.
Đôi mắt của Yến Thần Đế sáng lấp lánh như sao, toàn bộ thân thể hắn còn có thần quang vây quanh, trên cao nhìn xuống nhìn xuống cao tầng của Đại Chu, bình thản mở miệng nói: “Đại Chu trên thì lĩnh hội ý trời, dưới thì hợp với lòng người.”
“Khí vận giao cảm, không thể không thưởng, nay ban thưởng một bản vẽ Quan Tinh Đài, lấy con số một trăm linh chín châu trên khắp thiên hạ.”
Khi các tia sáng đan xen, từng tia từng sợi ánh sáng không ngừng liên kết với nhau, một bản vẽ bắt đầu xuất hiện giữa không trung, trong lúc hô hấp của mọi người đều đã hoàn toàn ngừng lại, nó chậm rãi từ giữa không trung rơi xuống.
Ánh mắt Yến Thần Đế lãnh đạm bình thản, ánh sáng bảy màu rực rỡ từ trên trời giáng xuống. Sau khi độ nhiên ầm ầm rơi xuống, Yến Thần Đế đã biến mất không dấu vết.
Trước Thái Hòa Điện, tất cả mọi thứ trở lại yên tĩnh trở lại nhưng mọi người thật lâu vẫn không đứng dậy. Sau khi lặng lẽ hít thở hơn chục lần, Thái Tông hoàng đế đứng dậy trước tiên rồi giơ tay lên bắt lấy bản vẽ rơi xuống.
Bản vẽ này được làm bằng chất liệu đặc biệt, tràn ngập hơi thở của bậc chí tôn, sau khi cầm nó trên tay, Thái Tông hoàng đế lập tức có thể cảm nhận được pháp lực trong cơ thể dâng trào, như thể đang rục rịch động đậy. Một nỗi khát vọng tham lam sinh ra, tựa hồ như thứ đồ vật này cực kỳ quan trọng đối với chính mình.
Không chỉ có Thái Tông hoàng đế mà giờ khắc này, tất cả các đại thần trong nội các đều tham lam nhìn chằm chằm vào bản vẽ Quan Tinh Đài này. Lý trí trong lòng bọn hắn dường như đã mất đi, mọi người đều giống như dã thú, những gì còn lại hoàn toàn là bản tính tham lam của bọn họ.
Thời gian trôi qua từng khắc từng giọt, cũng không biết là đã qua bao lâu, Vương Sư Phạm tỉnh táo lại trước tiên, ánh mắt phức tạp nhìn vào bản vẽ Quan Tinh Đài, giọng nói khàn khàn vang lên : “Đạo Nguyên.”
“Đây nhất định là khí tức của Đạo Nguyên.”
“Quan Tinh Đài lấy Đạo Nguyên mà đúc thành, bước khởi đầu này chính là một kiện Thần Binh.”
“Có điều.”
Mặc dù Vương Sư Phạm đang đứng bên cạnh Thái Tông, cũng có một đoạn khoảng cách, nhưng cũng có thể nhìn thấy rõ nội dung trên bản vẽ Quan Tinh Đài, sau khi nhìn xong toàn bộ, ánh mắt đã co rút lại, mắt ngay lập tức trừng lên như muốn nứt ra, không dám tin nói: “10 năm xây dựng thành công ư?”
“Nếu như tất cả đều là Trung phẩm võ giả, thêm Thượng phẩm võ giả phụ trợ, thì cũng có thể làm được.”
“Nhưng đại đa số người chủ yếu là người bình thường, muốn đắp được đến một trăm linh chín tầng, con số một trăm linh chín châu toàn thiên hạ, đừng nói là mười năm mà cho dù là kéo dài gấp đôi, hai mươi năm cũng không làm xong được.”
Giọng nói của Vương Sư Phạm càng lúc càng nhỏ, một câu cuối cùng nói ra xong thì người đã ngồi liệt trên mặt đất rồi, bởi vì Vương Sư Phạm đã nghĩ tới, bình thường mà nói là làm không được, nhưng nếu như không bình thường thì sao?
Sai khiến, bắt ép lao dịch một cách rắng trợn, một vạn người không được thì mười vạn người, mười vạn người vẫn không được thì bắt một trăm vạn người.