Chương 133: Van cầu ngươi đừng quay về tông môn (2)
“Tông môn đã để mắt đến Tiêu gia từ lâu, nhưng lòng có điều kiêng kỵ, liên quan đến Thái Tông và Á Thánh. Sau bao nhiêu năm, Tiêu gia an phận đã giải trừ được hiềm nghi.”
“Nhưng ngay lúc này, Tiêu gia lại chủ động muốn gả quý nữ đi, thật khiến người ta nghi ngờ.”
“Tiêu gia có thể là tàn dư của Cửu U, hoặc là chỉ có Tiêu Thanh Y.”
“Đồ nhi, ngươi phải thăm dò thực hư chuyện của Tiêu gia, chỉ cần xác nhận Tiêu gia thực sự đang giữ Diêm La Trấn Ngục Kinh, tông môn chúng ta sẽ lấy được truyền thừa chân chính của Thần Ma võ học, Thánh Tử Chi Vị.”
Ngươi đang suy nghĩ cái rắm gì.
Trong lòng Đậu Trường Sinh chế nhạo, cho dù Tiêu gia là tàn dư của Cửu U thì Đậu Trường Sinh cũng không có ý định tố cáo.
Tiêu gia vốn đã khác biệt với Cửu U Minh Giáo, sau bao nhiêu năm như thế, bọn họ vẫn an phận thủ thường, chuyên tâm bảo vệ quốc gia, làm sao Đậu Trường Sinh có thể đi tố cáo?
Cho dù không có nghiệm chứng, nhưng hiềm nghi đối với Tiêu gia cũng không nhỏ, xem ra, tính toán của m Cực Tông thực sự thành công rồi.
Sử dụng một thiên tài ngụy trang thành một mạch của Cửu U, sau đó lợi dụng lần này để câu một con cá, buộc truyền nhân chân chính của Cửu U Minh Giáo phải lộ diện.
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng đương nhiên không thể nói ra được.
Hắn trực tiếp đồng ý yêu cầu: “Sư phụ yên tâm, chỉ cần người cho đệ tử một thời gian, ta có thể tra rõ ràng nội tình của Tiêu gia.”
Sư phụ thần bí gật đầu hài lòng, tán thành nói: “Bản lĩnh của đồ nhi, sư phụ chưa bao giờ nghi ngờ. Lần này, đến Vô Tướng Vương cũng thua ở trong tay đồ nhi, nếu như lão Lương Vương trẻ lại năm mươi tuổi, vẫn là một mối đe dọa, bây giờ đã già lọm khọm, một chân đã bước vào quan tài rồi.”
“Đối với đồ nhi ngươi thì lão chẳng qua chỉ là một bộ xương khô trong cổ mộ, Tiêu gia hiện giờ, ngươi việc gì phải sợ hãi.”
Đậu Trường Sinh nhìn sư phụ thần bí tràn đầy tự tin, thần thái phấn chấn, tự cho là không ai có thể sánh bằng.
Con mẹ nó, bản thân ta còn không có đủ lòng tin, ngươi lấy đâu ra tự tin như vậy?
Lão Lương Vương có suy yếu đến đâu cũng là một đời Vô Thượng Tông Sư, là cường giả khác họ được phong vương, phụ tá hoàn thành đại nghiệp to lớn của Thái Tông như một vị tướng thần tài năng.
Sư phụ thần bí không biết ý nghĩ của Đậu Trường Sinh, hắn tiếp tục nói:
“Chuyện của Tiêu gia, đồ nhi có thể từ từ xử lý, không cần quá vội vàng.”
“Lần này ngươi biểu hiện rất tốt, lập được công trạng, ta sẽ đích thân trở về tông môn và sắp xếp thích đáng mọi thứ.”
“Ngươi có thể trở về tông môn nhận lấy.”
Chờ một chút !
Trở về tông môn.
Vừa rồi hắn cảm thấy có chỗ nào không đúng, lúc này rốt cuộc hắn cũng hiểu ra.
Muốn mở miệng, trong nhất thời chỉ có thể im lặng!
Sư phụ thần bí dừng lại một lúc, lời nói kế tiếp khiến hắn cảm thấy hơi xấu hổ.
Nhưng có thể nhìn ra từ những chiến tích chấn động của Đậu Trường Sinh, hắn đi nơi nào thì nơi đó không có người chết thì cũng xảy ra chuyện lớn.
Không có chuyện gì cũng phải gây ra mâu thuẫn, tạo ra sự cố, nói trắng ra là vô tội, đều đẩy tới trên người ngôi sao chổi.
Nhưng không nói thì không được, tông môn tạo ra mấy thiên tài cũng rất không dễ dàng.
Nếu là chuyện lần trước, các đệ tử chân truyền minh tranh ám đấu, điều này được ngầm cho phép.
Nhưng bây giờ Đậu Trường Sinh quay trở lại, đơn thuần chính là ỷ lớn hiếp nhỏ, ngay cả mấy vị đệ tử chân truyền kia, làm sao có thể đấu lại Đậu Trường Sinh, kể cả trong lòng mình cũng sinh ra hàn ys. Bọn họ chỉ đơn thuần là chịu chết, sau đó, ba, năm sáu kẻ muốn thử sức một lần, nhưng đều là những kẻ không cứng rắn, bị khắc chết.
Do dự hồi lâu, hắn mới tiếp tục nói: “Sau khi trở về Tề Châu, đừng trở lại tông môn, đến Đậu gia nhận phần thưởng đi.”
“Gần đây trong tông môn xảy ra chuyện, nhiều người phức tạp, đồ nhi không thích hợp, nếu như bị người nhìn thấy, bại lộ ra ngoài sẽ không tốt.”
“Đấu Ma Đồ Lục sẽ được sắp xếp đưa đến Đậu gia.”
Nghĩ đến tông chủ và tông chủ phu nhân còn muốn gặp Đậu Trường Sinh một lần, sư phụ thần bí theo bản năng lắc đầu.
Chuyện này tuyệt đối không được.
Nếu hắn và tông chủ đi chung một đường, bản thân mình sẽ không còn hữu dụng nữa.
Không phải mỗi ngày hắn đều phải lo lắng, tự hỏi khi nào Đậu Trường Sinh đâm lén mình sau lưng?
Xét cho cùng, vị trí trưởng lão là một củ cải trắng một cái hố.
Giống như Lãnh Vưu Khôn, nếu lần này hắn không gặp chuyện, vậy làm sao Đậu Trường Sinh có thể thăng chức được?
Nhìn chiếc gương đồng ảm đạm.
Đậu Trường Sinh mím môi, thật tiếc nuối.
m Cực Tông là cửu đại thượng tông.
Thật muốn nhìn một lần.
Một đêm này.
Chú định là một đêm khó có thể bình tĩnh.
Không biết đã bao nhiêu người phải trằn trọc thức trắng cả đêm.
Trần phủ ở Trường Thịnh phường.
Trần tổng bộ đầu mặc áo khoác mỏng, tóc tai rối bù ngồi ngay ngắn trên mặt thềm đá, mặt hắn lúc này mang vẻ khiếp sợ, một lúc lâu sau vẫn chưa tan biến.