Dáng vẻ lão giả bình thường, mặc một chiếc trường bào màu xanh nhạt, nghe thấy tiếng nói, đôi mắt đang khép kín liền mở ra, nhìn bạch y nữ tử trước mặt, nhã nhặn nói: “Ế Minh ngươi đến rồi à?”
Ế Minh lần nữa cúi chào: “Bệ hạ.”
“Thần có tội.”
“Nhất thời nổi lòng tham, từ đó phạm phải tội lớn.”
“Hôm nay thần đến đây chính là để thú tội với bệ hạ, thần…”
Chưa nói hết câu thì Yêu Hoàng đã giơ tay lên ngắt lời Ế Minh, hắn mỉm cười nói: “Ngươi không thật lòng giúp đỡ Tất Phương, chỉ để lấy được tài nguyên, nuôi dưỡng con nối dõi mà thôi.”
“Nhân tộc có câu châm ngôn rất hay, người không phải thánh hiền, không tránh khỏi việc làm sai trái.”
“Phạm lỗi thì sửa sai là được.”
Yêu Hoàng từ từ đứng dậy, chậm rãi đi tới bên cạnh Ế Minh, giơ tay vỗ vai Ế Minh, nhẹ nhàng nói: “Trẫm đã biết chuyện của Tất Phương từ lâu, nếu không phải ngươi vất vả cực nhọc, chạy đôn chạy đáo lo liệu tài nguyên cần thiết để nuôi dưỡng con nối dõi, thì trẫm đã sớm chặn đứng Tất Phương rồi.”
“Tài nguyên mà ngươi cần quá nhiều, nếu bàn luận trong Yêu Đình, cho dù trẫm có lòng muốn giúp, thì những Yêu Thần khác cũng sẽ không đồng ý.”
“Miếng bánh lớn như vậy, phần của ngươi lớn hơn, thì phần của những Yêu Thần khác sẽ nhỏ lại, họ sẽ oán trách ngươi, thù hằn ngươi, thậm chí lén lút chĩa mũi nhọn vào ngươi.”
“Thế nên trẫm đã nhẫn nhịn, hiện giờ thấy Thập Nhị Thái Tuế đã được thai nghén thành công, chỉ cần chờ thời đại bất hủ mở ra trong tương lai là có thể giáng thế, trẫm cũng hết sức vui mừng.”
Ế Minh cảm động rồi, thực sự cảm động rồi, giọng nói không kiềm được nghẹn ngào, nói: “Bệ hạ.”
“Đa tạ bệ hạ.”
Ế Minh liên tục lặp lại lời cảm tạ, nói năng lộn xộn, bày tỏ tâm trạng phấn khích lúc này, kèm theo cảm giác hối hận khôn nguôi, cuối cùng nói một cách giận dữ: “Bệ hạ.”
“Tất Phương cất giấu riêng, còn muốn khôi phục Giang Sơn Xã Tắc Đồ, rõ ràng đã có lòng mưu phản.”
“Những kẻ có dã tâm sôi sục như vậy tuyệt đối không thể ở lại, xin bệ hạ cho thần một cơ hội chuộc tội, để thần đích thân bắt Tất Phương về Yêu Đình.”
Yêu Hoàng hơi lắc đầu, nói: “Không được.”
“Tuy Tất Phương có dã tâm, nhưng suy cho cùng vẫn có công với Yêu tộc, nhiều năm qua trẫm bế quan tu hành, Tất Phương đều giải quyết những việc lớn nhỏ trong Yêu tộc gọn gàng ngăn nắp, lựa chọn nhường nhịn Nhân tộc, lập ra pháp luật, tôn sùng tiên liệt, tăng cường cảm giác lệ thuộc vào Yêu tộc của vạn tộc, những chuyện này hoàn toàn đúng đắn.”
“Trong tay hắn, dường như Yêu tộc đã mất đi không ít lãnh thổ, nhưng tranh chấp nội bộ giảm xuống, thực lực tổng thể tăng cao.”
“Bàn về cách cai trị đất nước, trẫm còn chẳng bằng Tất Phương.”
“Không biết trải qua bao nhiêu năm, Yêu tộc ta mới xuất hiện một anh tài thế này, đương nhiên không thể dễ dàng bắt giết được.”
“Hơn nữa, bất kể Tất Phương có công lao gì, Tất Phương cũng là một vị Yêu Thần, còn là Tiên Thiên Thần Ma, tộc ta đứng được trong hàng ngũ thập đại chủng tộc, ngoại trừ trẫm, ngoài mặt cũng chỉ có mười vị.”
“Sao có thể tự chặt đứt một cánh tay, làm chuyện tổn thương người thân, giúp kẻ thù vui sướng như vậy được.”
“Phải biết rằng nhiều năm qua xung đột với Nhân tộc, thương vong vô số anh kiệt và tộc nhân, tổn thất còn chẳng lớn bằng sự sụp đổ của một vị Tiên Thiên Thần Ma nữa.”
“Thương tộc chết mất một vị Tiên Thiên Thần Ma, đã bị Vạn tộc xem thường, cho rằng chúng đã suy yếu, sao Yêu tộc ta có thể nối gót chúng được.”
Ế Minh tức giận nói: “Lẽ nào cứ tha cho Tất Phương như vậy ư? Há chẳng phải Tất Phương được lợi rồi à.”
Yêu Hoàng từ tốn chắp hai tay sau lưng, chầm chậm nói: “Làm sai thì tất nhiên phải chịu phạt, nếu không các yêu khác noi theo, thì Yêu Đình quản lý vạn yêu thế nào được.”
“Chỉ cần tội của Tất Phương không đáng chết, đây là việc xấu trong nhà, không truyền ra ngoài.”
“Bí mật trừng phạt hắn, ngoài mặt ngươi cứ tiếp tục ủng hộ Tất Phương, đồng thời âm thầm liên lạc với Thương Dương và Kế Mông, Tất Phương không thể rớt đài, nếu không việc này sẽ gây ra náo động lớn, từ đó làm Vạn tộc chấn động.”
“Mặc dù cuộc thảo phạt Thương tộc bị trì hoãn, nhưng đây là chuyện sớm muộn, không thể gây rối loạn trong thời kỳ quan trọng này, nếu không Yêu tộc sẽ bị người khác xem thường và phần lợi ích có thể giành được sẽ bị giảm bớt.”
Ế Minh kính phục nói: “Bệ hạ vì đại cuộc, luôn luôn nhẫn nại, quả thực phải chịu uất ức rồi.”
Yêu Hoàng thở dài, nói: “Lúc trẻ trẫm rất dũng cảm, không hề suy nghĩ cho Yêu tộc, trong cuộc chiến ngàn năm, tộc ta chịu tổn thất nặng nề, nhiều năm bế quan tu hành như vậy, trẫm thường nghĩ lại từng cảnh một trong những năm tuổi trẻ, phát hiện nếu chịu nhẫn nhịn hầu hết mọi chuyện trong một thời gian, thì tộc ta hẳn đã không tổn thất nhiều đến vậy.”
“Ngươi đi tìm Kế Mông và Thương Dương, những chuyện còn lại để trẫm giải quyết.”
Ế Minh đáp lại: “Dạ!”