Ế Minh quay người rời đi, Yêu Hoàng nhìn chăm chú vào bóng lưng Ế Minh, vẻ mỉm cười tan biến không còn dấu vết, sắc mặt trở nên u ám, nét hung ác ánh lên trong đôi mắt, nhìn chằm chằm vào không trung nơi Ế Minh biến mất, cuối cùng thì thào: “Không quen nuôi sói mắt trắng cho lắm.”
“Ta để mặc ngươi tham lam nhiều đến thế, vậy mà ngươi lại phản bội ta vào thời khắc quan trọng.”
“Xem ra ta đã quá dễ dãi với các ngươi.”
Yêu Hoàng trầm ngâm một lát, lúc lâu sau, hắn gọi: “Anh Chiêu.”
Dưới bóng râm của gốc cây cao lớn, một Yêu Thần mặt người thân ngựa, người đầy vằn hổ, lưng mọc đôi cánh bước ra, Anh Chiêu chắp hai tay lại, nói: “Làm sao vậy?”
“Chẳng phải nên đưa ra hình phạt với một kẻ tiểu nhân hai mặt như Ế Minh sao?”
Yêu Hoàng lắc đầu nói: “Không cần.”
“Những lời vừa rồi của ta đều xuất phát từ tận đáy lòng, không thể để Yêu tộc chịu tổn thất.”
Hắn dời mắt nhìn về nơi sâu trong Thái Hoàng Sơn, thản nhiên nói: “Hoàng vẫn đang bế quan, vậy cứ để hắn bế quan luôn đi.”
“Không phải chuyện liên quan đến sự tồn vong của Yêu tộc, thì không thể ra ngoài.”
Hắn nhìn về phía Anh Chiêu, rồi nói: “Ngươi là tâm phúc đáng tin cậy nhất của ta, có ngươi đóng giữ ở đây, ta yên tâm rồi.”
“Tiếp theo Yêu tộc sẽ rối loạn, ngoại trừ mệnh lệnh của ta, bất cứ ai cũng không được phép tiến vào.”
Sau khi Anh Chiêu đáp lời, hắn nói bằng giọng điệu hờ hững: “Thăm dò Ế Minh một chút liền biết nàng không đáng tin, nàng như vậy, e rằng Kế Mông và Thương Dương cũng thế.”
Tất Phương phất tay ngăn Anh Chiêu cất lời, rồi nói tiếp: “Đừng lo lắng, tình hình không hỗn loạn được đâu, chỉ là ta không ngờ Giang Sơn Xã Tắc Đồ lại có thể xảy ra vấn đề, đi công nhận Đậu Trường Sinh”
“Thủ đoạn lừa gạt Thần Binh của Đậu Trường Sinh thực sự rất khó lường, nếu sau này gặp phải hắn thì nên lựa chọn ra tay ngay lập tức, không thể chừa lại không gian để hắn phát huy.”
Tất Phương im lặng một hồi, lúc này mới nói tiếp: “Đây cũng không phải chuyện xấu, ta giữ Giang Sơn Xã Tắc Đồ trong tay nhiều năm như vậy, nhưng nó vẫn luôn không có phản ứng gì, lần khôi phục linh tính này cũng báo cho ta biết được con đường phía trước.”
“Chỉ cần ta có thể chân chính nắm giữ Giang Sơn Xã Tắc Đồ, thì chiều hướng chung sẽ được định đoạt, dù Hoàng không cam lòng cũng phải lựa chọn nhẫn nhịn.”
“Ta chưa từng có dã tâm đoạt vị, ta chỉ muốn hoàn thành việc đổi mới Yêu tộc, tướng quyền phải áp đảo được quân quyền, để bọn họ biết, hy vọng cuối cùng của họ, Hoàng, cũng không thể lung lay đại cuộc.”
“Thế cuộc đại chiến, không tiến ắt lùi.”
“Côn Bằng tộc vẫn luôn như hổ rình mồi, muốn công kích thập đại chủng tộc, nếu Yêu tộc ta không đổi mới, trở nên mạnh mẽ, tương lai có thể bị chúng đánh bại, cũng có thể bị Nhân tộc hùng mạnh đánh bại.”
Tất Phương chợt dừng lại, nhìn về phía Thiếu Hoàng Sơn, sau đó chậm rãi đi ra ngoài và nói: “Chỗ này nhờ ngươi đấy.”
“Thiếu Hoàng Sơn vẫn cần Hoàng đến kết thúc.”
……………
Thiếu Hoàng Sơn chấn động.
Sóng to gió lớn cuộn trào trong chớp mắt.
Thiếu Hoàng Sơn là địa điểm quan trọng của Yêu tộc, một trong mười tám ngọn núi, tương đương với thượng châu của Nhân tộc, nơi này là cái nôi của cường giả Yêu tộc, cũng là trụ cột che chở cho vận mệnh của Yêu tộc, chuyện Thiếu Hoàng Sơn dâng lên hỗn loạn không đáng sợ, bởi vì cuối cùng hỗn loạn cũng sẽ bị áp chế.
Chết một ít Yêu tộc không đáng sợ, chỉ cần có Thiếu Hoàng Sơn, sớm muộn vô số Yêu tộc sẽ được tái sinh, nhưng nếu Thiếu Hoàng Sơn không còn nữa, vậy thì sẽ thực sự mất hết tất cả.
Mỗi một vị Thiên Yêu ở gần Thiếu Hoàng Sơn không nhịn được nhìn về phía Thiếu Hoàng Sơn, một lúc sau họ lập tức đi đến hướng Thiếu Hoàng Sơn, bắt đầu tụ tập ở gần Yêu Thần Bỉ Mông.
Ngước mắt nhìn về Thiếu Hoàng Sơn, lập tức nhận ra có điều bất ổn, Thiếu Hoàng Sơn đang bắt đầu xuất hiện biến hóa hư ảo với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, không ít nơi của Thiếu Hoàng Sơn đã dần biến mất.
Thiếu Hoàng Sơn này có vấn đề, mỗi vị Thiên Yêu đều có thể nhìn ra.
Họ không khỏi nhìn vào điểm cốt lõi của sự việc, một vị Thiên Yêu trong số đó nói: “Đó là Nhân tộc.”
“Là Đậu Trường Sinh.”
“Hắn đang làm gì?”
“Khí tức này là gì đây? Hình như ta đã từng tiếp xúc, ta nhớ ra rồi, đây là khí tức được lưu giữ trong một cuốn sách thời Thượng Cổ, đó là khí tức của Giang Sơn Xã Tắc Đồ.”
Năm chữ Giang Sơn Xã Tắc Đồ vừa được nói ra.
Ngay lập tức dấy lên sóng to gió lớn, vốn dĩ lúc đầu những vị Thiên Yêu không vội vã không hoảng hốt, lúc này đột nhiên hoảng loạn.
Bọn họ lại nhìn sang Đậu Trường Sinh, mỗi vị đều trợn trừng hai mắt, hận không thể nuốt sống Đậu Trường Sinh, một Thiên Yêu tức giận hổn hển nói: “Hắn chỉ là một tên Nhân tộc ư?”
“Sao có thể lấy được tán thành của tộc ta.”
“Không thể nào, là giả đó, chuyện này là giả, tuyệt đối không thể là thật được.”