Hảo Hữu Tử Vong: Tu Vi Của Ta Lại Tăng Lên (Bản Dịch)

Chương 1616 - Chương 1616. Thêm Cửu Tích, Nhiếp Chính 2

Chương 1616. Thêm Cửu Tích, nhiếp chính 2 Chương 1616. Thêm Cửu Tích, nhiếp chính 2

Nếu như ta có thể nhiếp chính, tương lai Đại Chu phát triển thì cũng phải làm theo ý chỉ của ta.

Bản thân cũng có thể thay đổi một vài chuyện, cũng coi như là tận lực vì thiên hạ, lại nói đối với bản thân cũng là một chuyện tốt, vận mệnh nhỏ của bản thân là một chuyện không công bằng, vận mệnh lớn cũng sẽ là phương hướng này, sau khi lực lượng được củng cố, khái niệm bắt đầu được mở rộng, cũng không tránh khỏi một chữ “bình.”

Thái bình, bình an…, mọi chuyện đều có khả năng.

Vậy thì chắc chắn phải đoạt lấy lực lượng của triều đình, một mình chiến đấu thì không thể làm được.

Đậu Trường Sinh trầm mặc, điều này đối với Từ Trường Khanh mà nói chính là một câu trả lời tốt nhất, Từ Trường Khanh vội vàng mở miệng nói: “Lão thần đã sắp xếp ổn thỏa rồi, nếu như điện hạ không ra tay, vậy thì buổi chầu sáng mai trong Thái Hòa Điện thêm Cửu Tích.

Đậu Trường Sinh lắc đầu từ chối nói: “Như vậy quá khoa trương.”

“Thêm Cửu Tích, đây há chẳng phải là mưu triều soán vị à.”

Từ Trường Khanh kinh ngạc nói: “Sao điện hạ lại nói như vậy?”

“Đây chỉ là một phần thưởng lớn nhất cho người bên dưới lập được đại công thôi, từ lúc nào lại mang ý nghĩa soán ngôi rồi?”

Sau khi hỏi xong Từ Trường Khanh liền hối hận rồi.

Quá mất chừng mực.

Đây không phải là ám thị sao?

Làm sao tự mình lại có thể ngu ngốc nói ra lời như vậy được chứ?

Từ Trường Khanh đã giác ngộ ra, Đậu Trường Sinh không lựa chọn động thủ vào lúc này cũng là vì lo lắng danh tiếng, lại cộng thêm việc trực tiếp hạ thủ với Cơ thị, điều này sẽ tổn hại đến nguyên khí của Đại Chu, sau khi mất đi Cơ thị, sự khống chế của Đại Chu đối với thiên hạ sẽ không còn danh chính ngôn thuận nữa.

Đến lúc đó những người có dã tâm sẽ lấy danh nghĩa dẹp loạn phản nghịch để khởi binh, dấy lên trận chiến mười tám vị chư hầu thảo phạt Đậu Trường Sinh.

Vốn dĩ Từ Trường Khanh tưởng Đậu Trường Sinh sẽ không để ý, bởi vì cho dù cả thiên hạ chống lại hắn, thì thực lực của Đậu Trường Sinh cũng có thể ổn định thiên hạ, hoặc là nói Đậu Trường Sinh không để ý Đại Chu có tồn tại hay không?

Có điều khi Đậu Trường Sanh từ chối, Từ Trường Khanh liền biết Đậu Trường Sinh đã lựa chọn đúng đường.

Hiện tại phe cánh của Đậu Trường Sinh cũng không ít, nhưng vốn dĩ không thể nào nắm được Đại Chu, phương pháp tốt nhất bây giờ chính là nhiếp chính trước, sau đó mượn việc này để gây dựng vây cánh, sắp xếp vào lục ty, từng bước từng bước bắt đầu kiểm soát Đại Chu, sau đó không ngừng bôi nhọ Cơ thị, khiến Cơ thị mất lòng người trong thiên hạ.

Từng bước diệt trừ thần tử trung thành với Cơ thị, lúc đó thời cơ chín muồi thì việc chiếm Chu cũng là chuyện nước chảy thành sông.

Đậu Trường Sinh không biết Từ Trường Khanh tính toán nhiều như vậy, ngược lại lại rất hài lòng với câu trả lời của Từ Trường Khanh, giờ đây thế giới này cộng với Cửu Tích vẫn chưa bị hư hỏng, vậy thì Đậu Trường Sinh yên tâm rồi.

“Nhị thiếu gia.”

“Bệ hạ tới rồi.”Lão quản gia lại xuất hiện một lần nữa.

Đậu Trường Sinh nâng mắt nhìn Từ Trường Khanh, Từ Trường Khanh chủ động nói: “Lão thần tới hậu đường tránh đi một lát.”

“Điện hạ nhớ cẩn thận Cao Tông.”

“Tộc Cơ thị khắc bác quả ân, lời của bọn họ nói tuyệt đối không đáng tin.”

“Như Vương Trường Cung năm xưa cũng trung thành tận tụy với cả tộc Cơ thị, mà Cơ thị đối với Vương Trường Cung chỉ có lợi dụng, dùng những lời hứa giả tạo lừa dối Vương Trường Cung, sau khi Tiên Hoàng đế đăng cơ, căn bản không thực hiện lời hứa của mình, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.”

“Điện hạ phải cẩn thận.”

Từ Trường Khanh giống y như một bà già, cứ nhắc đi nhắc lại, nói liên miên một hồi mới lưu luyến rời đi.

Một lúc sau, Cao Tông hiên ngang đi đến sảnh trước, sau khi nhìn thấy Đậu Trường Sinh thì chủ động mở miệng nói: “Lần này trẫm tới đây là để tới cảm ơn Trần Vương.”

“Nếu như không có Trần Vương thì trẫm đã sớm bị Thái Tông giết chết, bây giờ xương cốt cũng không còn, sống cũng không được chứ đừng nói đến việc có thể khôi phục ngai vàng thành công.”

“Vì để thể hiện sự cảm ơn với Trần Vương, Trẫm nguyện ý chia sẻ thiên hạ với Trần Vương.”

“Cơ và Đậu cùng chung thiên hạ.”

Đậu Trường Sinh kinh ngạc nhìn Cao Tông, không nghĩ tới vị này sẽ nói như vậy, liền lắc đầu từ chối: “Lần này trợ giúp bệ hạ, không chỉ là vì bệ hạ, mà cũng vì bản thân ta nữa.”

“Bệ hạ không cần thiết phải làm như vậy, Đại Chu cũng không phải hàng hóa có thể tùy ý giao dịch, như vậy là không tôn trọng Đại Chu, vẫn mong bệ hạ cẩn trọng lời nói.”

Cao Tông thành khẩn nói: “Trẫm muốn phong Trần Vương thành người sát cánh bên vua, có thể ngồi ngang hàng với Trẫm.”

“Phú quý của Đại Chu, Trẫm tình nguyện chia cho Trần Vương một nửa.”

“Trẫm tuổi già sức yếu, cũng già rồi, đã không còn sống được bao lâu nữa, mà Trần Vương tuổi còn trẻ, giống như mặt trời mới mọc, tương lai sự tồn vong của Đại Chu phải dựa vào Trần Vương rồi.”

Bình Luận (0)
Comment