“Giờ đây Trẫm khôi phục ngai vàng, chỉ là lo lắng người trẻ tuổi không hiểu chuyện, mạo phạm Trần Vương, cũng không quản lý tốt Đại Chu, Đại Chu mới được hơn hai trăm năm, vận mệnh quốc gia năm trăm năm cũng mới chỉ được một nửa.”
“Trẫm không muốn Đại Chu diệt vong, cho nên mới mạo hiểm khôi phục ngai vàng.”
Cao Tông thở dài chua xót tiếp tục nói: “Trẫm cũng biết, so với Thái Tông, tỷ lệ thắng của Trẫm không cao.”
“Lúc Thái Tông còn trẻ, chính là lúc Hoàng đế Thái Tổ khó khăn nhất, lúc đó tình hình vô cùng nguy cấp, đợi đến khi Thái Tông trưởng thành, hoàng đế Thái Tổ đã thống nhất đất đai, xưng vương thiết lập chế độ vương quyền, thời còn trẻ Thái Tông trải lớn lên trong chiến loạn, sau này lại giúp đỡ Hoàng đế Thái Tổ giành lấy thiên hạ.”
“Đại Chu huy hoàng cũng có không ít địa vực, toàn bộ đều là Thái Tông chinh phục, sau này tạo lên thời đại hoàng kim của Thái Tông, kể cả là có sự giúp đỡ của hiền nhân nhưng Thái Tông cũng có nhiều đóng góp to lớn.”
“So với người như vậy, Trẫm không có chút công trạng nào để so sánh, không có công mở mang bờ cõi, cũng không có công giáo hóa.”
“Nhưng Trẫm có tình cảm với Đại Chu.”
“Đại Chu không chỉ là Đại Chu của Cơ thị, cũng là Đại Chu của người trong thiên hạ, giờ đây nếu như Đại Chu sụp đổ, thiên hạ mất đi trật tự thì sẽ không còn kìm hãm nữa, các Huyện lệnh, Thái Thú, Châu Mục, bọn họ công phá lẫn nhau, chiến tranh ở khắp mọi nơi, không biết sẽ có bao nhiêu bách tính gặp họa nữa.”
“Đây là điều mà Trẫm tuyệt đối không cho phép xảy ra.”
“Cho nên Trẫm muốn tranh, muốn giúp Đại Chu vượt qua một kiếp này, trên có thể bảo hộ dân chúng thiên hạ, dưới có thể bảo vệ cả tộc Cơ thị.”
Sắc mặt của Đậu Trường Sinh thay đổi, hiện lên vẻ xúc động, những lời nói từ tận đáy lòng này của Cao Tông thật sự rất phù hợp với tâm ý của Đậu Trường Sinh, khiến Đậu Trường Sinh đồng cảm, giúp Chu chẳng phải là vì dân thường sao!
Không nghĩ tới trong tộc Cố thị vậy mà có thể sinh ra một vị hoàng đế yêu thương bách tính như thế này.
Tất nhiên trong lòng cũng có chút nghi ngờ, sợ Cao Tông chỉ đang chọn lời hay để nói, thực tế lại trước mặt một kiểu, sau lưng một kiểu, có điều tạm thời không cần lo lắng, danh tiếng của bản thân ở bên ngoài, nếu như Từ Trường Khanh tiến lên thì chính là tạo phản, đây chính là tiếng xấu quá lớn.
Từ trước đến nay chưa từng có người cho rằng bản thân sẽ bảo vệ bách tính, cho nên những lời này của Cao Tông không phải cố ý lấy lòng mình, nếu là lấy lòng mình thì nhất định phải giống như Từ Trường Khanh, có độ đáng tin.
Liên quan đến việc có phải Cao Tông nhìn thấu bản chất của mình hay không, cho rằng mình không phải người xấu mà là một người tốt. Nếu như phương diện này là thật, vậy thì cũng không phải chuyện xấu, bản thân sẽ có thêm một người tri kỷ, nếu như Cao Tông chỉ nói suông mà không làm, vậy thì còn có bản thân mình nữa.
Đậu Trường Sinh chủ động nói: “Bệ hạ có chí lớn như vậy, thần nhất định thề chết đi theo.”
“Loại bỏ nguyên nhân khiến thiên hạ bạo loạn, để thiên hạ thái bình ổn định.”
Cao Tông rơm rớm nước mắt, khóc vì sung sướng nói: “Trẫm biết ngay mà, Trần Vương không phải người xấu.”
“Thiên hạ đã vu oan cho Trần Vương quá nhiều rồi.”
“Chỉ cần có thể đổi được thái bình cho thiên hạ, Trẫm chết cũng không hối tiếc, vẫn mong Trần Vương đừng từ chối, thăng chức trở thành người bên cạnh vua.”
“Tạo thêm một chiếc ghế rồng nữa bên trong Thái Hòa điện, đến lúc đó Trẫm là hoàng đế phía đông, Trần Vương là hoàng đế phía tây, đông tây tôn trọng lẫn nhau, hưởng thụ sự tôn kính của trăm quan.”
Đậu Trường Sinh từ chối nói: “Người cạnh vua gì chứ, chẳng ra cái gì cả, chẳng qua là nhân gian đồn đãi, truyền miệng lẫn nhau, không thể dựa vào, thần trung thành tận tụy với Đại Chu, tuyệt đối không có suy nghĩ gì khác.”
“Nếu như bệ hạ thật sự muốn ban thưởng, vậy thì giao Ất Mộc Thanh Long ra là được.”
Một câu nói thay thế cho Đậu Trường Sinh, giờ phút này, Từ Trường Khanh đứng bên trong hậu đường không thể chịu nổi nữa, nếu như để cho Cao Tông tiếp tục giả nhân giả nghĩa, há chẳng phải là bản thân sắp xong đời sao, cho dù cũng biết Đậu Trường Sinh không phải người dễ lừa như vậy, nhưng thấy dáng vẻ của Đậu Trường Sanh, Từ Trường Khanh vẫn là không nhịn được.
Vừa tiến lên đã ném Vương Trác, cười lạnh nói: “Triệu Minh Ngọc có Thanh Long Châu do Thần Ma ban tặng, bản thân lại chủ tu Ất Mộc Chi Khí, trời sinh phù hợp với Thanh Long.”
“Nếu có Đại Chu dốc sức hỗ trợ, Triệu Minh Ngọc trở thành chủ của Ất Mộc Thanh Long Thú, hoàn toàn nắm giữa món Thần Binh đặc biệt này, tin rằng không phải là một chuyện khó.”
“Đến lúc đó Ất Mộc Thanh Long Thú đạt được Thanh Long Châu, nó sẽ bù đắp những thiếu sót, sẽ không mất khống chế nữa, cũng không cần dùng giấc ngủ say trấn áp thú tính như Trường An Quân nữa.”