“Đại Chu ta có thêm một Thần Binh, tăng thêm chiến lực Thần Ma.”
“Há chẳng phải rất tốt sao!”
Chiếu tướng.
Từ Trường Khanh tiến lên, đòn đầu tiên đã muốn đánh vào điểm chí mạng.
Lập tức ép cho Cao Tông lùi về góc tường. Dù lời nói của ngươi cực kì phóng khoáng, dễ nghe, nhưng ngươi cũng phải dùng hành động thực tế, nếu không thì chẳng phải chỉ là lời nói suông thôi sao. Chung quy cũng chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước.
Muốn làm dao động Đậu Trường Sinh thì hãy giao Thần Binh ra đây.
Nội tình bên trong Đại Chu không ít, đến tận bây giờ vẫn sâu không thấy đáy. Rốt cuộc thực lực của Tông Nhân Phủ mạnh đến mức nào, Từ Trường Khanh thân là Thủ phụ cũng không quá rõ ràng.
Chỉ biết là từ sau khi Đại Chu khai quốc, Tông Nhân Phủ như một cái hang không đáy. Đại Chu dùng toàn bộ lực lượng của đất nước để phụng dưỡng, mỗi năm không biết đã chiếm biết bao nhiêu tiền tài của Đại Chu.
Đại Chu Thiên Khố thu thập lưu giữ kì trân dị bảo khắp thiên hạ, có thế nói là bảo địa một phương. Vậy mà Tông Nhân Phủ lại vượt qua cả Thiên Khố Đại Chu.
Đại Chu là của Cơ thị, nhưng lại không phải là của Cơ thị, thật sự là quá nhiều người tham gia vào bên trong, nhưng Tông Nhân Phủ thì nhất định là của Cơ thị.
Từ khi khai quốc đến nay đã hơn hai trăm năm, vì vấn đề của Tông Nhân Phủ, trước sau không biết bao nhiêu đời nay đã xảy ra tranh chấp giữa hoàng đế và nội các, cũng không ai dám ngăn cấm Tông Nhân Phủ, chỉ là cắt giảm tiền tài cho Tông Nhân Phủ mà thôi.
Tông Nhân Phủ hoàn toàn chính là một kí sinh trùng, bám vào Đại Chu không ngừng hút máu, ăn thịt.
Giống như chuyện Càn Nguyên Nhiên Huyết Đan, nếu như làm giống như triều đình Đại Chu thì chắc chắn đã sớm bị bại lộ. Đây toàn bộ đều là Tông Nhân Phủ, đã di rời tiền tài và nhân thủ.
Đến bây giờ, Từ Trường Khanh vẫn không động đến tiền tài của Tông Nhân Phủ. Dù sao đôi bên vẫn chưa hoàn toàn xé rách mặt. Nhưng sau sự quyết liệt ngày hôm nay, Từ Trường Khanh dự định khi quay lại sẽ lập tức cắt đứt tiền tài của Tông Nhân Phủ.
Cơ thị nghĩ rất hay, tương lai Đại Chu không thể ỷ lại, còn có thể mượn lực lượng của Tông Nhân Phủ, trực tiếp trở thành cường quốc một phương. Thực lực của Chu Vương Phủ vẫn mạnh mẽ như cũ, tương lai tận hưởng phú quý đời đời.
Bọn hắn đúng là nằm mơ giữa ban ngày. Ban đầu Đại Thương cũng có suy nghĩ như vậy, bây giờ Thương Vương bị bọn hắn ức hiếp thê thảm đến mức nào, tương lai bọn hắn liền thảm y như vậy. Tất cả những gì hắn làm ngày hôm nay, người ta cũng sẽ làm lại y như vậy.
Sau khi Từ Trường Khanh nói xong, không khí lập tức trở nên yên tĩnh, Đậu Trường Sinh chủ động quát mắng Từ Trường Khanh, nói:
“Trước mặt bệ hạ dám làm càn.”
“Ất Mộc Thanh Long Thú là Thần Binh, nhiều năm nay Trường An Quân vẫn luôn trông coi Ất Mộc Thanh Long Thú. Mặc dù không lập được công lớn nhưng cũng gọi là cúc cung tận tụy, ít nhất thì cũng có khổ lao.”
“Trường An Quân lại không để vượt khỏi tầm kiểm soát, còn có thể tiếp tục kiên trì. Ngươi cứ phải ăn cháo đá bát như vậy, thật đúng là quá đáng.”
“Trước mắt thiên hạ không yên, còn phải dựa vào Trường An Quân.”
Cao Tông trầm mặc, mặc dù nghi ngờ Đậu Trường Sinh và Từ Trường Khanh cấu kết với nhau diễn một màn này để lừa mình, nhưng lời này không dễ trả lời. Lần này đến đây dùng thái độ nhún nhường như vậy, không chỉ vì uy thế đánh chết Thần Ma của Đậu Trường Sinh, cũng là muốn chuộc lại Hiên Viên Cung.
Cơ thị không thể không có Hiên Viên Cung, đây là bằng chứng chứng minh huyết mạch của Nhân Hoàng, tôn lên huyết mạch cao quý của Cơ thị.
Bây giờ không nói đến việc có nguy cơ không thể lấy lại được Hiên Viên Cung, còn phải tiếp tục giao Ất Mộc Thanh Long Thú ra.
Cơ thị đánh mất Hiên Viên Cung đã bị tổn thương nguyên khí cực lớn, nếu lại tiếp tục đánh mất Ất Mộc Thanh Long Thú vậy thì nội bộ của cả tộc Cơ thị còn sót lại chẳng còn bao nhiêu.
Giống như Tụ Tiên Kỳ còn có thể mượn dùng, cho dù vẫn luôn sử dụng một cách keo kiệt, không lựa chọn bùng nổ lần cuối cùng, nhưng sau khi Đại Chu diệt vong, Tụ Tiên Kỳ cũng sẽ bị thu lại, tương tự như vậy cũng có Ngọc Tỷ Truyền Quốc. Ngọc Tỷ Truyền Quốc chính là vật tượng trưng cho vương triều, không bị giới hạn bởi một quốc gia hay gia tộc nào cả.
Bất kì đại vương triều nào thống nhất đều có được Ngọc Tỷ Truyền Quốc, là Hoàng Đạo Thần Binh có thể trấn áp quốc vận.
Còn Tiên Thiên Bắc Đẩu đại trận và Trung Thiên Tử Vi đại trận trong Thần Đô thành, sau khi mất nước vốn dĩ không giữ nổi, bất kì một vương triều nào đại nhất thống cũng sẽ không cho phép một nơi có vị trí trung tâm như Thần Đô trở thành một lãnh địa của một vị phiên vương.
Ngụy Vương Phủ có thể chiếm cứ Đại Lương, cắm sâu gốc rễ vào vùng Lương Châu. Điều này cực kì phạm vào cấm kỵ.