Hảo Hữu Tử Vong: Tu Vi Của Ta Lại Tăng Lên (Bản Dịch)

Chương 1619 - Chương 1619. Hắn Không Những Không Trả Thần Binh Còn Tìm Ta Đòi Thần Binh 2

Chương 1619. Hắn không những không trả Thần Binh còn tìm ta đòi Thần Binh 2 Chương 1619. Hắn không những không trả Thần Binh còn tìm ta đòi Thần Binh 2

Giống như Tề Thánh Công, mặc dù cũng đã cắm sâu gốc rễ vào vùng thượng châu nhưng rốt cuộc bọn hắn cũng không ở lại Trung Nguyên mà chiếm lĩnh vị trí tứ phương, cũng đóng vai trò làm hàng rào biên giới có ý nghĩa ngăn chặn dị tộc xâm lược.

Tương tự như Tề Địa nơi Tề Thánh Công ở, phía đông nối liền biển lớn, trở thành láng giềng với Long tộc. Yến Thần Công nằm ở đất Yến, đó là Bắc Cương, nếu như Hồ Man muốn đi về phía Nam đương nhiên phải đánh tan Yến Thần Công.

Nhưng Ngụy Vương Phủ vừa vặn thuộc về Lương Châu, là vùng Trung Nguyên, cũng thiên vị Lương Châu hơn một chút. Nhưng Thần Đô Trung Châu chính là trung tâm của thiên hạ, có ưu thế về vị trí địa lí và ưu việt hơn hẳn so với Lương Châu không biết bao nhiêu lần.

Sau khi đánh mất những thứ này, Đại Chu bị tiêu diệt, Chu Vương Phủ được Cơ thị xây dựng còn lại cái gì?

Ất Mộc Thanh Long Thú và Hiên Viên Cung đều là những báu vật có thể truyền thế, được Chu Vương Phủ đời đời kế thừa.

Ngụy Vương Phủ có thể chống lại thành Đại Lương chính là do Ngụy Vương Phủ có Thần Binh. Thái tổ Đại Ngụy không tranh đoạt bỏ trốn, đến nỗi mà thái tổ Đại Ngụy tân triều đã bớt không ít phiền phức. Đôi bên không kết thù, nên mới khoan dung với Ngụy Vương Phủ.

Cao Tông trầm mặc không nói gì, Từ Trường Khanh hồi thần, cố ý chờ đợi Cao Tông, im lặng giống như đang nói rằng, muốn xem xem Cao Tông sẽ nói gì.

Thực ra toàn bộ đều là lời nói suông, khi đề cập đến lợi ích thực tế liền im bặt.

Từ Trường Khanh cũng không cố ý trào phúng, mà điềm tính mở miệng, nói: “Điện hạ nói không tệ, Đại Chu không thể không có Trường An Quân, thiên hạ còn cần đến Trường An Quân.”

Từ Trường Khanh hòa nhã đáp lại Đậu Trường Sinh một câu, sau đó đổi giọng nói:

“Nhưng Trường An Quân cai quản Ất Mộc Thanh Long Thú đã không ít năm rồi đi? Tuổi thọ cũng đã không còn nhiều?”

“Nếu như nhớ không lầm thì vị này chính là Trường An Quân đời thứ hai, Trường An Quân đời đầu sau cuộc chính biến cướp cung của Thái Tông hoàng đế liền nhân cơ hội Ngọc Tỷ Truyền Quốc đã trở nên vô dụng. Từ sau cuộc chính biến cướp cung đến nay đã không ít năm, cũng gần được hai trăm năm rồi đi.”

“Dù sao Á Thánh chứng đạo đều đã gần trăm năm, cuộc chính biến cướp cung chính là vào thời điểm trước khi Á Thánh thảo phạt Yêu tộc, Hồ Man và Long tộc.”

“Tính đi tính lại bản thân Trường An Quân cũng đã có tuổi, có thể trông coi Ất Mộc Thanh Long Thú chắc chắn thực lực cũng không yếu, ít nhất phải là một vị võ đạo Vô Thượng Tông Sư nhất phẩm.”

“Tu thành võ đạo Vô Thượng Tông Sư nhất phẩm, nếu nhanh hơn thì đến nay có thể so sánh một chút với Thiên Ma đời thứ mười Tiêu Thiên Hữu.”

“Tiêu Thiên Hữu hơn bốn mươi tuổi, kỉ lục này đã vô cùng lợi hại, chẳng qua ở trước mặt điện hạ cũng phải lu mờ. Điện hạ có thể khiến kỉ lục rút ngắn hai mươi năm, hơn hai mươi tuổi đã trở thành võ đạo nhất phẩm, đã xem như vang động thời xưa, chói lọi đời nay rồi.”

“Chẳng qua điện hạ đã quá lợi hại, nên không thể so sánh, so với Tiêu Thiên Hữu cũng chênh lệch. Vì Trường An Quân không cần phải có chiến lực quá lớn, chỉ cần cảnh giới lên là được.”

“Đã vứt bỏ máu thịt của mình, bắt đầu tiếp quản Ất Mộc Thanh Long Thú, tất cả các võ học khác cũng trở nên vô dụng. Nên nếu như có đủ thiên phú, cho dù là không may mắn như Tiêu Thiên Hữu, cũng không cần phải bận lòng, chuyên tâm bồi dưỡng tu hành tinh thần, bốn năm mươi năm đến võ đạo nhất phẩm, còn có Đại Chu tận lực giúp đỡ, điều này không thành vấn đề gì cả.”

“Nếu những năm này cộng lại thì ít nhất cũng phải gần hai trăm ba mươi mấy năm rồi.”

“Tuổi thọ còn lại chỉ có thể sống thêm hai mươi năm nữa, đây cũng chỉ là giá trị trên lý thuyết mà thôi. Một đời phàm tục trước sau có thể sử dụng bảo vật kéo dài tuổi thọ thì cuối cùng cũng chỉ còn 250 năm tuổi thọ.”

“Nhưng một đời tu hành của võ giả đã bị tổn thương nguyên khí và tinh huyết vân vân, đều sẽ tạo thành nguy cơ rút ngắn tuổi thọ, muốn sống đến hai trăm năm mươi năm thì quá khó, hơn hai trăm bốn mươi năm tuổi cũng đã không dễ dàng gì.”

“Trường An Quân lại càng đặc biệt hơn, nếu mọi lúc mọi nơi đều phải áp chế thú tính, sau khi hơn hai trăm bốn mươi tuổi chắc chắn sẽ không khắc chế nổi nữa, cuối cùng còn phải chịu đựng sự cắn trả của Ất Mộc Thanh Long Thú mà chết. Lại cộng thêm việc phải chống lại thú tính của Ất Mộc Thanh Long Thú, Trường An Quân không có mấy năm được sống tốt.”

“Đây còn là thiết lập dưới tình huống không phải chiến đấu, nếu như đại chiến thì chỉ là chuyện của một hai năm.”

“Thời gian quá ngắn ngủi, cũng quá mất kiểm soát.”

“Đương nhiên lão phu nói như vậy không phải là vì muốn vứt bỏ Trường An Quân mà là muốn tăng thêm một người kế thừa. Triệu Minh Ngọc thiên tư xuất chúng, bối cảnh hùng hậu, đáng để ca tụng nhất chính là trẻ khoẻ mạnh mẽ. Mặc dù đến nay thực lực chỉ là Tông Sư nhưng chỉ cần có được sự coi trọng của Đại Chu nhận được tài nguyên.”

Bình Luận (0)
Comment