“Vì Triệu Minh Ngọc mở ra Thiên Khố, đột phá đến võ đạo nhị phẩm cũng chỉ là chuyện của một hai năm. Nhất định trong vòng năm năm sẽ đột phá võ đạo nhất phẩm”
Từ Trường Khanh giống như lo lắng không một ai tin tưởng mình, bắt đầu lên tiếng giải thích: “Sau khi Triệu Minh Ngọc đột phá đến Tông Sư, vốn dĩ cũng đã tích lũy hùng hậu, thực lực cũng theo đó nhanh chóng gia tăng. Đến nay lại đúng thời điểm, có Thần Ma coi trọng, kỳ ngộ không dứt, hơn ba mươi tuổi trở thành võ đạo nhất phẩm ở trong thời kỳ hòa bình này là chuyện không thể nào.”
“Nhưng đến nay hai triều đại, không là ba triều đại, dưới một nghìn năm trăm năm thiên mệnh, Thần Binh nhiều vô kể, võ đạo nhất phẩm hơn ba mươi tuổi tuyệt đối không chỉ riêng một người Triệu Minh Ngọc.”
Từ Trường Khanh trầm mặc, có chút ngạc nhiên.
Thế hệ này của bọn hắn thiên hạ thái bình, chỉ có thể thành thực tu hành, nhận được một lần kì ngộ đã là cực kì khó khăn. Bởi vì thiên hạ ngay cả một đại ma đầu cũng không có, đương nhiên cũng sẽ không có chuyện lão tiền bối chính đạo nâng đỡ hậu bối.
Đến nay thì đã không giống như vậy, võ đạo đại tông không ngừng hạ thấp tiêu chuẩn thu nhận đệ tử. Những giáo úy và tướng lĩnh ngày trước đều sẽ không nhìn lấy một cái, bây giờ đều trở thành miếng bánh thơm ngát, từng người đều cấu kết với đại môn phái địa phương hoặc là võ đạo Tông Sư.
Công pháp, tài nguyên, có thể xem như không thiếu cái nào, thực lực không đề cao mới là lạ.
Vốn dĩ một đời chỉ có thể là Tông Sư, sau khi nhận được sự bồi dưỡng như vậy, xác suất đột phá đến võ đạo nhị phẩm Đại Tông Sư là rất lớn.
Vốn dĩ một giáp chi loạn cần thời gian mấy chục năm, Triệu Minh Ngọc sẽ tự nhiên phát triển, trở thành một cái cây đại thụ chọc trời.
Nhưng lại không tránh được việc Đậu Trường Sinh trước sau làm loạn, thời gian không ngừng rút ngắn lại, trước mắt đã không còn dư lại bao nhiêu thời gian, như vậy rất nhiều chuyện đã có chút lộ liễu.
Cũng may là nhìn vào còn cần không ít năm, nếu không trong thế hệ này, Triệu Minh Ngọc sẽ bị vứt bỏ.
Bởi vì thời gian quá ngắn, bọn hắn không kịp phát triển.
Đúng là một thế hệ may mắn.
Cộng thêm người đứng đầu thế hệ Triệu Vô Cực, khoảng cách đột phá võ đạo nhất phẩm chỉ còn thiếu một dòng. Hắn đột phá đến Tông Sư mới được mấy năm.
Từ Trường Khanh nhìn lướt qua Đậu Trường Sinh, Đậu Trường Sinh mới xuất đầu lộ diện vài năm.
Sau khi lên đến tam phẩm tu hành không những không chậm lại, ngược lại càng lúc càng nhanh hơn, so sánh với bọn hắn chỉ có tức chết ngươi.
Đại thế mở ra, một đám người này ba bốn mươi tuổi đã trở thành võ đạo nhất phẩm, đã định trước là thế hệ rực rỡ nhất. Sau một màn tranh hùng nội bộ, tương lai phần lớn sẽ phân tán tứ phương, vạn tộc tiến về phía trước tranh đoạt cơ duyên. Cuối cùng chỉ có số cực ít vài người có thể thành công sống sót trở lại. Nhưng sau khi trở lại một lần nữa nhất định đã là Thần Ma.
Nên thế hệ hoàng kim này ít nhất phải xuất hiện vài vị Thần Ma.
Chỉ là bọn hắn đã tiêu hao vận khí của vài trăm năm, trình độ của thế hệ phía sau nối tiếp bọn hắn nhất định sẽ không quá cao.
Không phải bọn hắn không đủ thiên phú mà là đã không còn thời cơ, việc tu hành đã định trước là gặp khó khăn.
Cao Tông thở dài một hơi, nói: “Triệu Minh Ngọc trông coi Thanh Long, trẫm đồng ý, sau khi trở lại sẽ hạ chỉ, cho Triệu Minh Ngọc trở thành Trường An Quân đời thứ ba.
“Triệu Minh Ngọc có Thanh Long Châu, có thể không cần từ bỏ xác thịt, liền có thể trông coi Ất Mộc Thanh Long Thú, tương lai thành tựu vô hạn. Trẫm đương nhiên sẽ không bạc đãi.”
“Trước tiên phong hầu, đợi đến sau khi đạt đến võ đạo nhị phẩm sẽ tấn phong trở thành quốc công.”
Trong lòng Cao Tông đang nhỏ máu, Từ Trường Khanh này mỗi một lời nói đều hạ thấp giá trị của Trường An Quân xuống, lại chẳng đúng chỗ nào. Mặc dù tuổi thọ của Trường An Quân không quá cao nhưng nếu như sau khi có Thanh Long Châu, vậy thì có thể áp chế thú tính, liền có thể duy trì trạng thái thanh tỉnh, có Thanh Long Châu bồi bổ sinh cơ, tuổi thọ sẽ không vượt qua hai trăm năm mươi năm, nhưng sống đến hai trăm bốn mươi chín tuổi thì không khó, thậm chí là không phải chịu phản phệ.
Điều đó đại biểu Trường An Quân còn có gần hai mươi năm tuổi thọ.
Hai mươi năm, thời gian này không hề ngắn.
Một tên nhóc quỷ, một lão vương bát đản, lại hoàn toàn không nhận ra điểm này.
Trong lòng Cao Tông cười khổ, đã bị bọn hắn dẫn dắt. Đầu tiên là đưa ra một yêu cầu quá đáng, sau đó lại hạ thấp yêu cầu. Trong lòng ngươi tự nhiên sẽ bất giác chấp nhận.
Nếu chỉ là Từ Trường Khanh, Cao Tông chắc chắn đã sớm mắng ngược trở lại.
Tính toán nhỏ này, Cao Tông vừa nhìn đã thấu, chỉ tiếc là có khi ngươi đã nhìn thấu cũng phải giả vờ không nhận ra.