Rất nhanh đã có tiếng bước chân vội vàng truyền ra, trở về không chỉ có binh lính mà còn có cả Đông Hán đốc chủ Tào Thiếu Dương, Tào Thiếu Dương mắt lạnh lùng nhìn Cao thống lĩnh nhưng không mở miệng quát lớn mà chỉ mỉm cười nói: “Tận trung làm việc, rất tốt.”
Tào Thiếu Dương tán thưởng một câu, sau đó tự mình dẫn Đậu Trường Sinh đi vào bên trong, cũng chú ý tới vẻ mặt Đậu Trường Sinh, trong lòng hừ lạnh một tiếng, làm bộ làm tịch.
Tào Thiếu Dương đối với việc này đã quá quen thuộc, biết rõ chắc chắn không thể trả thù Cao thống lĩnh vào lúc này, Đậu Trường Sinh là người tốt, sẽ không trả đũa, vậy nên phải chờ Đậu Trường Sinh rời đi, sau đó hai việc này không liên quan gì đến nhau, Cao thống lĩnh này vừa nhìn chính là danh tướng chi phong, đưa đến Bắc Cương sẽ có hiệu lực rất tốt.
Trong khi đi đến đại quân ở Bắc Cương nhất định có thể tỏa ra hào quang sáng chói, đại phá Hồ Man, chấn uy thiên hạ, dù có chèn ép trong tay thì cũng là danh tướng.
Đậu Trường Sinh không hề biết họ có nhiều suy tính trong lòng như vậy, rất nhanh đã thấy Cao Tông ở bên trong cung điện.
Đậu Trường Sinh ngồi xuống, đi thẳng vào vấn đề: “Hôm nay bệ hạ cuối cùng là có ý gì?”
“Thần tuyệt đối trung thành với bệ hạ.”
“Vì thiên hạ, vì Đại Chu.”
“Thần cũng đã giao Hiên Viên Cung ra, chẳng lẽ bệ hạ vẫn không tin tưởng thần?”
Cao Tông tự mình đưa tay ra châm trà cho Đậu Trường Sinh, từ từ mở miệng nói: “Trẫm tin tưởng Thái sư cho nên mới làm như vậy.”
“Trẫm tuổi già sức yếu, tinh lực không còn như lúc trước, khi còn trẻ không ngủ không nghỉ ba ngày ba đêm để xử lý chính vụ thì tinh thần vẫn phấn chấn như cũ, bây giờ mới đến nửa ngày là trẫm đã không thể nào tập trung chú ý được.”
“Như này mà muốn cứu vãn Đại Chu, bình định thiên hạ, trẫm đã không làm được.”
“Vậy nên trẫm muốn lùi về phía sau, để Thái sư chủ chính, xử lý mọi chuyện lớn nhỏ trong triều đình, trẫm sẽ ở đằng sau phụ tá Thái sư.”
“Mà muốn làm đến như vậy thì trẫm phải lùi một bước, nếu không thì quân quyền và tướng quyền sẽ tranh chấp, bắt đầu không ngừng xung đột, chắc chắn sẽ lưỡng bại câu thương.”
“Trên triều đình nhìn giống như Từ Trường Khanh là một kẻ độc tài, Từ đảng độc chiếm mọi quyền hành, thực chất căn cơ của Từ đảng quá nhỏ, đều hội tụ hết tại tranh đoạt một ít danh lợi, bọn chúng coi trọng lợi ích, chăn bản không hề đáng nói, chỉ cần Từ Trường Khanh lộ ra một chút suy yếu, bọn chúng sẽ bỏ qua Từ Trường Khanh, Từ đảng sẽ sụp đổ.”
“Ngược lại có rất nhiều người vẫn giữ im lặng, rất nhiều người bảo vệ hoàng đảng, trung thành tuyệt đối với hoàng thất, cũng có một ít người như Vương Sư Phạm, bọn họ không trung thành với một người, cũng không trung thành với Đại Chu, là người của thiên hạ, làm tròn bổn phận trách nhiệm, bảo vệ dân chúng, giống như Thái sư.”
“Nếu trẫm không lùi một bước, như vậy thì những người bảo vệ hoàng đảng chắc chắn sẽ giữ trẫm bên cạnh, lúc đó coi như là trẫm chủ động ngăn cản cũng sẽ không có hiệu quả, bọn họ nhất định sẽ âm thầm quấy nhiễu, thậm chí là muốn diệt trừ Thái sư.”
“Thái sư là cứu tinh của Đại Chu, tương lai sẽ bình định loạn thế, hưng vượng lại Đại Chu, làm sao trẫm có thể để chuyện như vậy xuất hiện.”
“Cho nên chỉ khi trẫm khiến bọn họ thất vọng, bọn họ mới hết hy vọng với tôn thất, sẽ không trở thành kẻ địch của Thái sư, Thái sư cũng nhân cơ hội này mua chuộc lòng người, hoàn toàn khống chế triều đình.”
Cao Tông kể ra những suy nghĩ trong lòng mình, Đậu Trường Sinh nghe thấy rất cảm động, nhưng lông mày vẫn nhăn chặt như cũ, cuối cùng không thể không mở miệng nói: “Bệ hạ có lòng này thì cũng có rất nhiều cách, hà cớ gì phải làm theo cách cực đoan này.”
“Người phải biết rõ việc này không chỉ ném mặt mũi của bệ hạ đì mà còn tổn thất uy vọng của Đại Chu.”
Cao Tông trầm mặc một lát, lúc sau mới mở miệng nói: “Giải quyết dứt khoát, Đại Chu đã không thể bị kéo xuống dưới thêm nữa.”
“Bây giờ việc cần xử lý quá nhiều, Quan Tinh Đài kích thích sự oán giận của thiên hạ, chi địa Trung Nguyên bây giờ còn ổn định, có thể vùng biên cương đã bất ổn, tùy thời điểm đều sẽ có nội loạn, một gia tộc quyền thế chiếm giữ địa phương, hoặc là người có dã tâm bừng bừng đều đã rục rịch.”
“Còn có ở trên triều đình, dù cho Từ đảng không chịu nổi thì có thể khiến người khó chịu đựng cũng có không ít người.”
“Bọn chúng mới là đám ung nhọt của Đại Chu, riêng bản thân chúng không phải không có tài năng, nhưng do thấy tình hình của Đại Chu không tốt nên mới chần chừ, mỗi ngày đều qua loa cho xong, Đại Chu cho bọn chúng bổng lộc và quyền thế, bọn chúng lại báo đáp Đại Chu như thế.”
“Điển hình chính là Hộ Bộ tả thị lang, ngày xưa vào lúc Tề châu mục cũng rất cẩn trọng, có nhiều đóng góp, chưa từng nghĩ đến rằng sau khi thăng lên Hộ Bộ tả thị lang lại trầm mặc ít nói, mỗi ngày đều lầm lầm lì lì, chính là một hỗn nhật tử.”