Hảo Hữu Tử Vong: Tu Vi Của Ta Lại Tăng Lên (Bản Dịch)

Chương 1633 - Chương 1633. Trường Sinh Bất Tử, Đại Chu Bất Diệt 4

Chương 1633. Trường Sinh bất tử, Đại Chu bất diệt 4 Chương 1633. Trường Sinh bất tử, Đại Chu bất diệt 4

“Tương lai của triều đình vẫn cần Thái sư xử lý, trẫm chỉ có thể phụ trợ Thái sư.”

Đậu Trường Sinh nâng chung trà trên trản uống một hơi cạn sạch, sau đó đứng dậy trầm giọng nói: “ Bệ hạ cứ yên tâm.”

“Chỉ cần thần còn ở đây thì Đại Chu này nhất định không loạn được.”

“Trước hết thần sẽ chỉnh đốn triều đình, thanh lý những kẻ ăn không ngồi rồi, bắt đầu ủy nhiệm một vài quan lại luôn cầm quyền thay thế bọn họ, sau đó chính là Quan Tinh Đài, trong lòng thần đã có ý định, Quan Tinh Đài hao người tốn của, kích thích dân biến động, nguyên nhân chủ yếu là dân chúng phải lao dịch, căn bản không có lợi ích gì, ngược lại bắt người dân khuân vác, trì hoãn ngày mùa, thậm chí vì vấn đề ăn uống mà phải bỏ tiền túi ra.”

“Thần sẽ đến Đại Tư Đồ, lấy của Hộ Bộ một ít tiền bạc để cải thiện khốn cảnh của dân chúng.”

“Bây giờ Đại Chu đang vào thời đỉnh cao, quốc khố cũng không phải trống rỗng vẫn có tiền.”

Cao Tông lắc đầu nói: “Thuế má của Đại Chu không ít, quan trong triều không phải ai cũng thanh sạch, có rất nhiều điều mờ ám, rất nhiều kho lúa và ngân khố sợ là cũng có vấn đề, nếu ngươi kiểm tra thì khó thoát khỏi hai chữ hỏa hoạn.”

“Hơn nữa quốc khố của Đại Chu đã dùng để xây dựng Quan Tinh Đài hoàn toàn như muối bỏ biển, Đại Chu có tiền nhưng tiêu tiền khắp nơi, rất nhiều người sẽ không đồng ý, tiêu ít tiền bạc của bản thân mà thay vào đó dùng tiền tài của dân chúng.”

“Trẫm nhớ rõ vị thánh nhân đã chết kia đã từng nói một câu, căn cơ của Đại chu là Tông Sư chứ không phải là đám dân đen kia.”

“Câu này tuy có chút khó nghe nhưng cũng được tính là đạo lý.”

“Dân chúng nhiều nhưng cũng không phải là đối thủ của Tông Sư, bây giờ thiên hạ bất ổn, nhưng nếu Đại Chu có mười kiện Thần Binh thì nhất định vững như núi Thái Sơn.”

“Võ đạo Cửu phẩm đến Thượng Tam Phẩm ở thời kỳ Thượng Cổ đã có thể xưng là tiên nhân, nhất cử nhất động đều có ảnh hưởng đến thiên tượng, một trận chiến đấu vang xa trăm dặm.”

“Như một hồi đại chiến của Thái sư tại Đậu Gia Trang, cuối cùng Thanh quận có một trận tuyết lớn, ảnh hưởng đến dân sinh một quân, quan phủ phải mời cường giả ra tay mới có thể đánh tan thiên tượng, khiến cho khu vực đó ấm lên.”

Đậu Trường Sinh trầm giọng nói: “Đại Chu không có đủ tiền tài, điều này là do vài kẻ sâu mọt, ta nhất định sẽ không nương tay với bọn chúng.”

“Giết một người, cứu thiên hạ”

Cao Tông thở dài một hơi, chậm rãi đứng dậy quay đi, đưa lưng về phía Đậu Trường Sinh nói: “Thái sư muốn làm thì cứ làm đi.”

“Trẫm sẽ không quản đến.”

“Trẫm sẽ toàn lực ủng hộ Thái sư.”

“Nếu Thái sư không thể cứu vớt được Đại Chu thì cứ để Đại Chu vong đi.”

Sau khi Cao Tông nói xong thì từng bước một đi ra ngoài, Đại Chu thật sự không có cách nào cứu vớt, Đậu Trường Sinh muốn làm cách khốc liệt này, nhất định sẽ kích thích oán hận của đại tộc, thiên hạ làm phản, việc này đã không còn là mơ hồ nữa.

Vì bình thường dân chúng tốt thì bọn chúng sẽ không cảm kích, ngược lại sẽ bị những gia tộc quyền thế nhà cao cửa rộng lừa dối, cho rằng bọn họ bây giờ phải chịu đau khổ đều là vì Đậu Trường Sinh.

Cuối cùng trở nên vô ơn, hoạch tội thiên hạ, trêu chọc thiên hạ thảo phạt.

Nếu đổi lại là người khác thì Cao Tông nhất định cho rằng hắn bị điên, chủ động muốn chết, nhưng đây là Đậu Trường Sinh, như thế liền khác nhau, Đậu Trường Sinh muốn mượn việc này để dấy lên thiên hạ đại loạn.

Lấy sức mạnh thiên hạ vô song kia, chỉ cần không bị lượng lớn Thần Binh tấn công thì chính là thiên hạ vô địch.

Dùng sức mạnh của bản thân để trấn áp một quốc gia.

Tất nhiên hắn sẽ không thèm để ý kết quả sẽ như nào, bởi Đậu Trường Sinh không có việc gì, thậm chí mượn việc này để hoàn thành đại thiên mệnh, trực tiếp chứng đạo Thần Ma.

Trần Diệt Chu là kẻ ác trời sinh, thế nhưng Đậu Trường Sinh còn tà ác hơn hắn cả mười lần, trăm lần.

Buổi sáng.

Bầu trời trong xanh như được gột rửa, mặt trời tươi sáng.

Ánh hào quang ấm áp toả xuống, cảm nhận được sự ấm áp đó, những phiền muộn trong lòng Đậu Trường Sinh bất tri bất giác tiêu tán đi quá nửa.

Đi trên những con đường rộng rãi của Thần Đô, Đậu Trường Sinh nhìn dòng người đi qua đi lại hai bên đường. Buổi triều sớm đã bị làm chậm trễ rất lâu nhưng thời gian cũng mới là buổi sáng.

Đậu Trường Sinh không ngồi trên kiệu quan mà định đi bộ trong Thần Đô một vòng, tận dụng khoảng thời gian này để suy nghĩ một chút tới các tình huống tiếp theo.

Hiện giờ, nhìn thì thấy một mảng tốt đẹp nhưng thực ra, đây lại chỉ là bề ngoài. Thể lượng của Đại Chu quá khổng lồ, nếu muốn thay đổi thì đây là một chuyện rất khó. Đây không phải là chuyện mà nếu ngươi lợi hại thì ta sẽ phải nghe lời ngươi.

Thế giới này giống với kiếp trước nên tự nhiên cũng có quốc tình.

Bình Luận (0)
Comment