Giống như thế gia rời khỏi vương triều, bọn họ sẽ lập tức mất đi một nửa sức uy hiếp, lực lượng chủ yếu của bọn họ bắt nguồn từ quyền thế, mười tám thế gia đều ra làm quan, chứ không nghiêm túc tu hành.
Môn phái nhiều lên thì ý kiến cũng nhiều lên, cho nên không phải là phe tạo phản, nhưng chắc chắn là có không ít ý kiến.
Đại ca hời của nhà mình Thần Binh xuất thế, gây nên thiên hạ đại loạn, sự thực này đã được định sẵn, đây chính là đại thế của thiên hạ, cho nên điều cần làm trước mắt là, tập họp những người có năng lực làm việc giống như Tôn châu mục lại.
Chỉ cần Đại Chu còn nằm trong tay Trung Nguyên, vững vàng khống chế châu quận phồn hoa nhất trong thiên hạ, cho dù là khắp nơi không ngừng nổi loạn, Đại Chu cũng có thể xuất binh dẹp yên.
Đây là cách nói dễ nghe nhất, thực ra Đậu Trường Sinh có ý định vứt bỏ một số nơi, phải cho thiên hạ đại loạn một nơi để tháo nước, cố tình kiểm soát địa phương, chứ không phải để mặc bọn họ trực tiếp phát sinh bạo loạn ở Trung Châu, hoặc là Lương Châu.
Việt Châu ma hóa nghiêm trọng, thiên hạ đại loạn là chuyện không thể ngăn cản, như vậy nơi này đánh nát rồi, mầm mống Ma Đạo chết đi sẽ nhiều hơn một chút, nói tóm lại là tốt hơn những chỗ khác một chút.
Đậu Trường Sinh âm thầm thở dài trong lòng, nếu chỉ là đại ca nhà mình thì còn dễ giải quyết, nhưng mấu chốt là Thần Ma không ngừng xuất hiện, mặc dù chỉ là thoáng qua, nhưng trước sau gì bọn chúng cũng đã ra tay rồi, muốn có được lợi ích trong thời đại cải cách này, bây giờ làm sao có thể vì một câu nói của mình mà bỏ cuộc.
Cho dù là đại ca nhà mình cũng không thể ngăn chặn, đại thế đã thức tỉnh, không một ai có thể đè nén lại, chỉ có thể thuận theo thời cuộc mà làm việc.
Thiên hạ này muốn loạn, mình cũng lực bất tòng tâm, nhưng nếu là diệt trừ những mầm mống gây hoạ này, vậy thì mình cũng có thể làm được.
Vừa hay có thể mượn đó mà định hình lại thiên hạ, dùng một làn sóng để quét sạch những thứ không hợp ý mình.
Giống như sòng bạc và thanh lâu, Đậu Trường Sinh đã muốn ra tay từ lâu rồi, thứ này không biết đã khiến bao nhiêu người tan nhà nát cửa, cũng chính là thứ độc này, cho dù là Vạn Độc Môn cũng không dám chơi, có thể độc chết người, nhưng không dám để người ta nghiện, bởi vì thứ này quá phạm huý rồi.
Người chết không sợ, chỉ cần khí tiết không mất, Nhân tộc sẽ càng lúc càng mạnh.
Nhưng đầu độc tinh thần của Nhân tộc, Thần Ma làm sao có thể cho phép.
Đậu Trường Sinh từ từ tập trung ý chí, nhìn về phía con sông lớn mênh mông cuồn cuộn ở trước mặt, hắn chầm chậm đi về phía con sông, pháp lực không ngừng tuôn trào, hóa thành bức tường khí cao ba thước, tách nước sông ra, chẳng mấy chốc đã đi tới trước một toà thuỷ phủ.
Một giọng nói vui mừng vang lên: “Quả nhiên Đậu Trường Sinh đã đến rồi.”
“Tiêu tướng quân không hổ là danh tướng đương thời, chỉ là một mưu kế cỏn con mà đã dụ được Đậu Trường Sinh đến đây rồi.”
“Ta nghĩ hắn vẫn còn cho rằng, Tiêu tướng quân đang đứng về phe của hắn nữa đấy.”
Nước sông cuồn cuộn chảy xiết, giống như hàng chục ngàn con ngựa chạy băng băng.
Đại Trạch Giang thủy phủ giống như một toà thuỷ tinh cung, toàn bộ đều trong suốt sạch sẽ, được xây nên từ thuỷ tinh, tỏa ra ánh sáng muôn màu muôn sắc, xua đi bóng tối dưới đáy sông, mang đến ánh sáng rực rỡ cho khắp nơi.
Lúc này ở trước Đại Trạch Giang thuỷ phủ, đang có ba người đứng đó.
Cơ thể thon dài của Tiêu Thiên Hữu đứng thẳng tắp, cả người phong trần tuấn lãng, trong đó lại toát lên sự cao quý bẩm sinh, hắn đứng ở chính giữa mọi người.
Hợp Hoan phu nhân ở bên cạnh lên tiếng khen ngợi, trong lời nói toát lên sự vui mừng.
Đậu Trường Sinh dời sự chú ý sang người đứng bên cạnh, là một vị nữ tử khá kiệm lời, so với Hợp Hoan phu nhân sắc nước hương trời, là loại tướng mạo hiếm thấy trong thiên hạ này, vị nữ tử này tướng mạo bình thường, ăn mặc cũng đơn giản, tuy rằng không thể nói là vải thô áo gai, nhưng cũng chỉ là tơ lụa bình thường, không hề có một chút lực lượng siêu phàm nào.
So sánh với Tiêu Thiên Hữu hoa phục mỹ ngọc ở bên cạnh, quả thực là một trời một vực.
Nhất là dưới lớp mỹ phục đó của Tiêu Thiên Hữu, thỉnh thoảng lại hiện ra từng luồng sáng lấp lánh, giống như một con du long, bắt đầu bơi lội quanh cơ thể hắn, mỗi một đường may trên bộ mỹ phục đều là vật phi phàm, đều ẩn chứa lực lượng siêu phàm, một bộ mỹ phục như vậy có thể xem là một kiện pháp khí.
Đậu Trường Sinh chậm rãi đi về phía trước, pháp lực không ngừng phát động, nước sông bị cưỡng ép tách ra, xuất hiện một con đường, nối thẳng đến trước Đại Trạch Giang thuỷ phủ, Đậu Trường Sinh dừng bước ở cách đó hơn mười bước, biểu cảm vô cùng nghiêm túc, hắn nói: “Phu nhân nói vậy là có ý gì?”
Trên bàn tay thô ráp của Tông chủ phu nhân, lúc này đang cầm một cây đèn lồng.