Quản sự đại lễ bái lạy, hoàn toàn không phải làm cho có, vừa lên đã dập đầu “cốp cốp cốp.”
Trong hai vị này, không có người nào là dễ chọc, bây giờ hai người cùng đến, uy lực còn mạnh gấp bội.
Vị Phượng Hoàng Thiên Nữ này không dễ nói chuyện, nhưng xét cho cùng vẫn tính an phận thủ thường, nhưng vị Đậu Trường Sinh này có thể nói là nguồn gốc của mọi tai hoạ, nghe đồn lúc trước đi tửu lâu, cũng vì quản sự hầu hạ không chu đáo, cho nên cả một tửu lâu đều bị phá huỷ.
Quản sự cũng không muốn nối gót theo sau, khiến bản thân mình mất mạng.
Quản sự thật sự dùng sức, hơn nữa cũng không sử dụng bất cứ pháp lực nào, đường đường là một vị võ giả, bây giờ trên trán đã máu thịt lẫn lộn, máu me be bét, khiến người ta nhìn mà đau lòng.
Phượng Khinh Ngữ ở bên cạnh giơ tay lên, trong ống tay áo màu đỏ lại xuất hiện một viên đan dược, trong lúc pháp lực tỏa ra thu vào, đan dược đã tự vỡ ra giữa không trung, pháp lực cuồn cuộn nổi lên, đan dược chạm vào trên trán của quản sự, vết xây xước đơn giản này, trong nháy mắt đã khép lại, lành lặn như lúc ban đầu.
Đậu Trường Sinh bình thản nói: “Triều Thiên lâu có tam đại kỳ quan, giống như thác Triều Thiên, tháp Xá Lợi, không biết Túy Tiên lâu có cái gì?”
“Có nơi nào đang trống không, lần này ta phải chiêu đãi Khinh Ngữ muội muội.”
Quản sự vội vàng mở miệng nói: “Có.”
“Có trống không?”
“Đều trống cả, bất kể là Đậu gia và Thiên Nữ muốn đi đâu cũng được.”
Phượng Khinh Ngữ bất ngờ nói: “Lần này vạn tộc tập hợp, người đến còn nhiều hơn ở Phúc Địa lần trước, Triều Thiên lâu đóng cửa không làm ăn, không có Triều Thiên lâu chia bớt áp lực, Túy Tiên lâu thế mà vẫn còn trống à?”
Quản sự âm thầm mỉa mai trong lòng, còn trống à?
Sao mà có thể?
Nhưng ngươi phải xem người hỏi là ai?
Chỉ cần hai kẻ ôn thần các ngươi lên tiếng, chỗ nào mà không được.
Giờ phút này quản sự đã biết tại sao Triều Thiên lâu lại đóng cửa, thà rằng bỏ qua cơ hội này, cũng nhất quyết không mở cửa, thì ra là thật sự sợ rồi.
Có một số chuyện, chỉ mới nghe thôi thì chẳng có cảm giác đáng sợ là bao.
Mặc dù quản sự cũng biết Đậu Trường Sinh đáng sợ, nhưng trước khi gặp được Đậu Trường Sinh, hắn cảm thấy hai bên không cùng một thế giới, có lợi hại tới cỡ nào đi nữa cũng không thể ảnh hưởng tới mình, nhưng khi Đậu Trường Sinh thực sự xuất hiện trước mặt mình, quản sự mới phát hiện ra mình rất sợ hãi, người bình thường phải đợi đến khi Đậu Trường Sinh thể hiện uy lực mới hiểu được đạo lý này, nhưng quản sự vừa nhìn đã hiểu.
Giống như nhìn Đậu Trường Sinh là nghĩ ngay đến Triều Thiên lâu, đến cả nhân vật lớn như Trù thánh mà cũng bỏ chạy, trong lòng há có thể không sợ.
Kìm nén sự sợ hãi ở trong lòng, quản sự mỉm cười lên tiếng: “Túy Tiên lâu không có tam đại kỳ quan giống như Triều Thiên lâu, Túy Tiên lâu của ta nổi tiếng nhất là mỹ tửu giai nhưỡng.”
“Có thập đại tiên tửu, trong đó có năm loại xuất phát từ Thượng cổ tiên đạo, còn năm loại còn lại là do đại chưởng quỹ dày công nghiên cứu, từ đó sáng tạo ra được rượu ngon.”
“Bọn ta và Triều Thiên lâu đều có điểm đặc sắc riêng của mình.”
“Đậu gia và Thiên Nữ định thưởng thức loại tiên tửu nào.”
“Mỗi một loại đều đối ứng với bí cảnh của riêng mình, có thể xây dựng ra được bầu không khí ở trong đó, khiến người ta lạc vào cảnh giới của nó.”
“Hiện tại Túy Tiên lâu của ta đang bán Thiên Tiên Tuý loại tốt nhất, đưa người ta vào Thượng cổ tiên cung tiên khí lượn lờ, lại có thần nữ nhảy múa, cầm sư gảy đàn, tự do giống như Thượng cổ Tiên Thiên, sáng chơi Bắc Hải, chiều Thương Ngô.”
Quản sự bắt đầu nói dông nói dài, giới thiệu mỗi một loại rượu trong thập đại tiên tửu, Đậu Trường Sinh nhìn về phía Phượng Khinh Ngữ nói: “Khinh Ngữ muội muội chọn loại nào?”
Trong đôi mắt của quản sự loé lên sự căng thẳng, Túy Tiên lâu nổi tiếng ở bên ngoài, muốn cảm nhận được quỳnh tương ngọc lộ, Thượng cổ giai tửu, nhất định không thể bỏ qua Túy Tiên lâu.
Bây giờ thập đại tiên tửu này, đối ứng với thập đại bí cảnh, tất nhiên cũng không hoàn toàn bị người chiếm giữ, có một phần bị thiếu, cho nên hiện tại Đậu Trường Sinh lựa chọn chỗ bị thiếu, như vậy thì ngươi tốt mà ta cũng tốt, là cục diện mà mọi người đều tốt.
Nếu như thật sự đụng phải bí cảnh có người chiếm giữ, như vậy thì sẽ hơi phiền toái một chút, đúng vậy, quản sự không có ý định để Đậu Trường Sinh lựa chọn, mà tính trực tiếp đi dọn dẹp.
Phượng Khinh Ngữ suy tư một chút, thập đại tiên tử này rất nổi tiếng ở bên ngoài, Phượng Khinh Ngữ cũng chỉ mới nghe thấy một lần, mỗi một loại không những có hương vị đặc biệt khiến người ta nhung nhớ quên đường về, quan trọng nhất là còn có công hiệu khác nhau.
Bất kể là Thượng cổ tiên đạo hay là võ đạo ngày nay, không thiếu người thực sự tham ăn tục uống, nhưng cũng có rất nhiều người kìm chế được bản thân mình, những người có ý chí kiên cường.