Chương 215: Trần thị Tam Long
“Có Bán Thần Binh thức tỉnh, sau võ đạo Tứ phẩm chính là chiến lực Tông Sư, hơn nữa lấy lòng can đảm của Đậu Trường Sinh, tương lai trở thành Tông Sư đã là chuyện ván đã đóng thuyền, hiện giờ thiên hạ đều cho rằng trong tương lai Đậu Trường Sinh có thể trở thành Vô Thượng Tông Sư.”
“Kể cả hắn không thể trở thành Vô Thượng Tông Sư thì cũng có thể trở thành Đại Tông Sư.”
“Lần này chẳng qua chỉ là trùng hợp mà thôi.”
Đông Phương Thái A cũng gật đầu tán thành nói: “Là có một chút trùng hợp.”
“Lần này cũng là ta ngẫu nhiên nảy ra ý tưởng, cho nên sẽ không bị người biết được, hơn nữa hành tung của chúng ta bí ẩn, khả năng bị bại lộ không lớn.”
Gia Cát Phi ngạc nhiên nói: “Đậu Trường Sinh đúng là vận khí tốt, sau khi chúng ta tới, hắn cũng không chết được.”
“Nói chuyện khí vận, chẳng lẽ thật sự có chuyện kỳ lạ.”
Gia Cát Dao đưa bàn tay trắng nõn vỗ lên đầu Gia Cát Phi một cái, đối với đệ đệ ngu xuẩn của mình, trực tiếp uốn nắn quan niệm nói: “Không nên nghe lời nói của giang hồ lừa gạt.”
“Vọng Khí Thuật, khí vận, sát kiếp gì đó, toàn bộ đều là tà thuyết nguỵ biện.”
Đông Phương Thái A mỉm cười nói: “Dao nhi, lời này ngươi nói sai rồi, nói về vọng khí thuật, mặc dù hư vô mờ mịt, bây giờ chỉ là mánh khoé bịp người của giang hồ, nhưng không có nghĩa là tương lai cũng như thế.”
“Chỉ cần trong thiên hạ có người người tin tưởng, lòng người chính là lực lượng, như vậy vọng khí tất nhiên cũng là thật.”
“Chỉ hươu bảo ngựa, đương nhiên người trong thiên hạ đều coi hươu là ngựa, mà ý tưởng của một mình ngươi, chẳng lẻ còn đúng được sao?”
“Bây giờ võ đạo xưng hùng, Thần Ma đời núi lấp biển, tróc tinh cầm nguyệt, nhưng trước khi trời thay đổi thì Tiên đạo mới là chủ lưu, chẳng qua võ đạo kia chỉ là tam lưu, phàm phu tục tử mới là đồ vật, tu tiên giả cao cao tại thượng làm sao sẽ xem trọng võ giả.”
“Cho dù ai cũng không thể tưởng tượng được, sẽ có một võ đạo thịnh thế, ngược lại Tiên đạo cao cao tại thượng lại không còn tồn tại.”
“Chuyện xảy ra trong tương lai, ai cũng không thể xác định được, moi thứ đều có khả năng vô hạn.”
“Còn có một chuyện không tốt nữa, lần này ta sẽ không cứu Đậu Trường Sinh.”
“Không phải vì phân tranh của Thần Hầu phủ và Lục Phiến Môn, cho dù hai phe này có tranh giành như thế nào đi nữa thì đều là mâu thuẫn trong nội bộ Đại Chu, đấu mà không phá, nhưng Trần Diệt Chu là phản tặc lớn nhất trong thiên hạ, Đậu Trường Sinh lại dính líu quá nhiều với hắn.”
“Môn đồ của Trần Diệt Chu rất nhiều, từ trước tới nay đều lấy tam long cầm đầu, nghe đồn có tinh mệnh Sát Phá Lang.”
Tinh mệnh này không phải là nói về khí vận, mà là ba thanh Nhất phẩm Bán Thần Binh, thần binh kèm theo truyền thừa, đây là hệ thống hoàn chỉnh, binh gia thần thông, Nhất phẩm tuyệt học, các loại pháp Đạo binh.
Đây là ba vị phản tặc lưu danh sử sách đúc thành, mặc dù bọn hắn đã chết nhưng tinh thần lại bất hủ.
Vương hầu tướng lĩnh cũng không phải trời sinh.
Từ khi chuôi Nhất phẩm Bán Thần Binh Thất Sát đứng thứ nhất xuất thế.
Vì vạn dân trong thiên hạ, mang đến lực lượng phản kháng.
Cao môn hậu duệ quý tộc, cũng sẽ bị dân đen trước kia xem thường, dùng Bán Thần Binh oanh phá lầu son, dùng bàn chân tràn ngập bùn lầy giẫm đạp trên chiếc lâu cao quý.
Thất Sát, Tham Lam, Phá Quân.
Mỗi lần thiên hạ đại loạn, đều sẽ có bóng dáng sống động của ba thanh Nhất phẩm Bán Thần Binh.
Sau khi Đông Phương Thái A im lặng một lúc mới tiếp tục mở miệng nói: “Tam long này cũng không có ai biết thân phận họ, trong truyền thuyết thì bọn hắn đều là phù hợp tinh mệnh Sát Phá Lang.”
“Trần Diệt Chu đã tìm kiếm Thất Sát trong trăm năm qua cũng đã đạt được tán thành, nếu tìm được hai thanh Nhất phẩm Bán Thần Binh còn lại, thành công hoàn thành nhận chủ thì sẽ là một tổn hại lớn cho thiên hạ này.”
“Ta hoài nghi Đậu Trường Sinh chính là một trong tam long.”
“Lần này chính là cơ hội để nghiệm chứng.”
“Nếu Đậu Trường Sinh chết thì tất nhiên sẽ không phải, nếu bị Trần Diệt Chu sắp xếp ra tay cứu thì có thể xác định được thân phận, ta sẽ đích thân ra tay giết Đậu Trường Sinh.”
“Mặc dù hành động này không công bằng với Đậu Trường Sinh, nhưng vì Đại Chu, vì non sônng xã tắc, chết một người mà cứu được cả thiên hạ, đây là chuyện tốt lợi nước lợi dân.”
Gia Cát Dao thật sâu nhìn chăm chú vào Đậu gia chủ, than thở nói: “Trần nghịch cướp Hắc Thủy Quan, hai chiêu đánh chết Ngạo Huyền, chấn động thiên hạ, lần này Trần nghịch ra tay mạnh hơn lần trước.”
“Lại một lần nữa đề chiến lực Vô Thượng Tông Sư đến mức cao nhất, đã bắt đầu tiếp cận đến cảnh giới vô hạn của Thần Ma, Đại Chu ta có tên đại nghịch này đúng là khiến cho người ta lo ngại.”
“Lúc trước Thái Tông bệ hạ, sao không cầu Á Thánh trực tiếp giết Trần nghịch.”
“Gì đến nỗi khiến cho Đại Chu ta có giáp đại kiếp.”