Chương 216: Trần thị Tam Long (2)
“Năm đó hoài nghi Lư quốc công có tinh mệnh Phá Quân, hắn có tính bưởng bỉnh khó hoà hợp, táo bạo lại dễ dàng xúc động, có tâm nổi loạn nặng, chỉ là lúc trước Đại Chu khai quốc không lâu, còn có Á Thánh tồn tại.”
“Bây giờ lại ra Lư quốc công giả chết, sau khi cướp lấy Hắc Thủy Quan, hắn đã hiệu triệu anh hùng trong thiên hạ tụ nghĩa, hùng cứ Hắc Thủy Quan, nếu chống lại Long tộc, có đại nghĩa trong tay lập tức sẽ làm lớn.”
“Quần đảo bên ngoài Tề Địa, trăm trận chiến lấy được Tam Tiên Đảo, sợ là nếu không chiến lại đầu hàng thì tất cả sẽ rơi vào tay của Lư quốc công.”
“Đến lúc đó cắt cứ quần đảo, đã là một đường chư hầu.”
“Nếu Trần Diệt Chu nhấc lên đại loạn, Lư quốc công thừa cơ tấn công Tề, Đại Chu tất nhiên sẽ chịu trọng thương, may mắn tuổi thọ của Lư quốc công không nhiều, chờ không được một giáp.”
Gia Cát Phi đột nhiên đánh gãy nói: “Lại chết người.”
“Xem ra là Lý thần bộ đã hạn quyết tâm, muốn đegiết toàn bộ tộc Đậu thị.”
“Người này bình thường nhìn cười ha hả, không ngờ rằng đến bây giờ cả người già yếu phụ nữ trẻ con cũng không buông tha.”
“Chúng ta không thể bảo vệ một chút sao?”
Gia Cát Dao cười lạnh nói: “Tộc Đậu thị cũng không phải là loại người tốt.”
“Lá cờ Diêm La đòi mạng bắt chước kia viết trên đó cũng không sai, Đậu thị có thể tu kiến trang viên lớn như vậy, tiền tài từ đâu mà có?”
“Là bọn hắn khó khăn vất vả kinh doanh sao?”
“Chắc chắn là không phải, đây là tiền tài mà bọn hắn cưỡng đoạt.”
“Trước đó còn có một ít cố kỵ, nhưng gần đây lại là không, dựa vào danh tiếng của Đậu Trường Sinh, bọn họ đã làm không phải chỉ có một chuyện xấu ở Thanh Quận, khinh thường lũng đoạn thị trường là xem nhẹ bọn hắn rồi.”
“Mỗi người đều là chết cũng chưa hết tội, ngay cả người già yếu phụ nữ trẻ con, ăn bánh uống máu, cũng không tính là vô tội.”
“Đệ đệ ngu xuẩn của ta, ngươi phải nhớ rõ một chuyện, ngàn vạn lần không thể làm bạn bè với Đậu Trường Sinh.”
“Không.”
“Tương lai gặp Đậu Trường Sinh, bất cứ làm chuyện gì?”
“Đều phải nhanh chóng rời xa hắn cho ta, tên oắt này có một ít tà tính, Thiên Cơ Lâu đánh giá là Thiên Sát Cô Tinh, vốn tưởng rằng chỉ là tung tin đồn, nhưng không thể tưởng tượng được thế mà lại là thật sự.”
“Lúc này mới trở về có hơn một ngày, tộc Đậu thị đã chết cũng không ít.”
“Sợ là không kiên trì nổi qua tối nay.”
“Nếu làm không tốt thì hôm nay sẽ bị diệt tộc.”
“Ta lại chỏ có một đệ đệ ngu xuẩn là ngươi thôi, nếu như ngươi bị Đậu Trường Sinh khắc chết, ta làm sao có thể ăn nói được với phụ mẫu.”
Gia Cát Phi bất mãn nói: “Ta không phải là đứa trẻ con ba tuổi, không có khả năng nói chết thì chết, hơn nữa Đậu Trường Sinh có thể sống qua hôm nay hay không cũng còn là một dấu chấm hỏi đấy?”
“Vừa mới còn nói khí vận gì đó, đều là tà thuyết nguỵ biện, bây giờ đã sợ hãi.”
Gia Cát Dao cả kinh.
Hỏng.
Đã có hiệu quả phản ngược.
Đệ đệ ngu xuẩn của mình tương đối phản nghịch.
Sau khi suy nghĩ muốn tham gia đại hội Long Môn, tên Đậu Trường Sinh kia tám phần là không dám nên sẽ không có giao lưu gặp gỡ gì, tương lai bọn họ sẽ không quay trở lại Thần Đô, mà là đi quê quán Yến Địa, muốn gặp nhau cũng khó khăn.
“Là ai?”
“Đây là ai muốn tiêu diệt cả nhà Đậu thị ta?”
Đậu Trường Sinh vô cùng đau đớn, tay chân lạnh lẽo nhìn phụ nữ và trẻ em ở lại của từng nhà, toàn bộ đều chết thảm dưới kịch độc, trên hai gò mà hiện lên sợi tơ màu đen, giống như là một con rết vậy.
Là vừa sợ vừa giận.
Quá độc ác.
Cho dù là không có tình cảm gì với Đậu thị.
Nhưng đến cùng đây cũng là toàn tộc của mình.
Mẹ nó?
Hôm qua ông đây mới trở về, cẩn thận tính toán cũng chỉ mới trôi qua 24 giờ, ngay cả hai ngày 48 giờ cũng chưa đến.
Đây không phải tăng thêm nhân vật thiết lập Thiên Sát Cô Tinh cho mình sao?
Tức giận đến run người.
Phải đến khi nào thì Đậu Trường Sinh ta mới có thể đứng lên trở thành chính đạo đây.
“Không thể tưởng tượng được.”
“Đậu thị ta vậy mà gặp phải đại nạn này.”
Đậu Vọng Ly đau buồn nói, ánh mắt nhìn về phía Đậu Trường Sinh đang đau khổ, vừa mới nhấc chân phải lên đi qua đó an ủi Đậu Trường Sinh một câu, nhưng trong lòng lại chợt run lên.
Thiên Sát Cô Tinh.
Bốn chữ không biết nhảy từ đâu ra.
Người này tới đây còn chưa đến hai ngày đâu?
Tộc nhân đã chết bảy tám phần.
Đùi hơi cứng đờ một chút, sau đó không biến sắc lui lại hai bước, ánh mắt đảo quanh một vòng nhìn tộc nhân tụ tập vào một chỗ.
Bởi vì lão Bát và tiếng kêu thảm thiết lần lượt xuất hiện, cho nên không ít người lo lắng trong nhà đều đã chạy về hết, lúc ấy cũng không nghĩ quá nhiều, bây giờ lại đều là lành ít dữ nhiều.
Thế cho nên hiện giờ cũng chỉ còn lại tám người.