Hảo Hữu Tử Vong: Tu Vi Của Ta Lại Tăng Lên (Bản Dịch)

Chương 217 - Chương 217. Đậu Thị Lớn Như Vậy Đã Không Còn

Chương 217. Đậu thị lớn như vậy đã không còn Chương 217. Đậu thị lớn như vậy đã không còn

Chương 217: Đậu thị lớn như vậy đã không còn

Nhân khẩu của Đậu thị không nhiều lắm, nhưng tính từ trên xuống dưới coi như cũng có hơn 200 người, thời gian không đến nửa đêm đã chết chỉ còn lại tám người bọn họ.

Trong tám người, còn phải tính cả Đậu Trường Sinh.

Còn lại, cũng mới chỉ có bảy người.

Mình, con trai Đậu Trường Lý, lão tộc trưởng, lão Cửu, lão Thập, lão Thập nhất, lão Thập nhị.

Nhớ lại buổi tiệc rượu ngày hôm qua, toàn tộc trên dưới đoàn tụ ở nhà chính, vẫn còn tiếng cười nói rộn ràng.

Quá thảm rồi.

Đậu Vọng Ly không khỏi lui thêm một bước nữa.

Đã đứng ở nơi cách Đậu Trường Sinh xa nhất.

Giương mắt nhìn con trai Đậu Trường Lý đã tiến đến vị trí gần với Đậu Trường Sinh nhất, vẻ mặt Đậu Vọng Ly khẽ biến, cuối cùng bất đắc dĩ đi vài bước trở lại, đến bên cạnh Đậu Trường Lý, kéo lấy quần áo của hắn.

Động tác lặp đi lặp lại vài lần, không những không kéo đựơc Đậu Trường Lý, ngược lại còn bị Đậu Trường Lý nắm được cổ tay, bắt đầu đến gần phía bên cạnh Đậu Trường Sinh, chỉ nghe thấy Đậu Trường Lý hưng phấn nói: “Phụ thân.”

“Bây giờ quá nguy hiểm, tới gần Thập Thất ca một chút đi.”

“Để cho Thập Thất ca bảo vệ chúng ta.”

Đậu Trường Sinh an ủi nói: “Thập Cửu đệ yên tâm đi, có ta ở đây, các ngươi tuyệt đối an toàn.”

Thấy vẻ mặt Đậu Vọng Ly không bình thường, cho rằng đối phương lo lắng an nguy của bản thân, hắn tiếp tục mở miệng giải thích nói: “Hiện giờ người chết đều là do trúng độc, bởi vậy có thể nhìn ra, thực lực của kẻ thù cũng không chiếm ưu thế.”

“Cho nên mới lựa chọn hạ độc.”

“Chỉ cần chúng ta đoàn kết nhất trí, ai cũng không đơn độc hành động một mình, như vậy thì kẻ thù sẽ không làm gì được chúng ta.”

“Đậu gia trang cách Thanh Thành chỉ có sáu, bảy dặm. Bằng tốc độ đi bộ của chúng ta, đuổi tới Thanh Thành không dùng đến nửa khắc đồng hồ.”

Một khắc đồng hồ là mười lăm phút, nửa khắc đồng hồ giảm một nửa, đây vẫn là suy nghĩ cho lão tộc trưởng, nếu như mang lão tộc trưởng trên lưng, phi nhanh một mạch về phía Thanh Thành thì cũng chỉ mất trong vài phút đồng hồ mà thôi.

“Có vẻ là kẻ thù muốn tiêu diệt toàn tộc Đậu thị chúng ta, lỗ hổng lớn như vậy, kẻ thù cũng không ngốc, tuyệt đối sẽ lợi dụng, đây nhất định là một cái bẫy chờ chúng ta chui vào trong.”

“Trên đường tiến về Thanh Thành chắc chắn sẽ có cạm bẫy.”

“Chúng ta phải đi ngược lại con đường cũ, trước sau Đậu gia chủ chỉ có hai con đường, chúng ta không đi Thanh Thành, chúng ta đi về phía trong núi.”

Đối với thân phận của kẻ thù, bây giờ Đậu Trường Sinh cũng không yên lòng.

Vốn tưởng rằng là Lý Thần Bộ, nhưng đường đường là một vị tông sư, giết một số phụ nữ và trẻ em, còn có một số hạ tam phẩm, ngẫu nhiên có một vị trung tam phẩm trong này, vậy mà đều dùng loại thủ đoạn hạ độc ti tiện này.

Đạo lý này không có lý, giống với phân tích, địch nhân vẫn luôn không dám đối diện chính mặt.

Nếu như là Lý Thần Bộ, chỉ còn lại tám người bọn họ thì hắn hoàn toàn có thể không cần hao phí nhiều sức lực, trực tiếp hiện thân giết người là được rồi.

Đậu Trường Lý vui vẻ tán thưởng nói: “Thập Thất ca đúng là Thập Thất ca mà.”

“Không hổ danh là anh hùng hộ tộc nổi danh thiên hạ.”

“Liếc mắt một cái đã nhìn thấu âm mưu của kẻ thù.”

“Đậu thị chúng ta sinh sống nhiều năm ở chỗ này, sẽ quen thuộc với tình huống núi lớn nhất, chỉ cần vào núi là chúng ta có thể mượn hoàn cảnh phức tạp của núi rừng để sắp xếp cạm bẫy.”

“Chúng ta có thể giết ngược lại.”

Đậu Vọng Ly nhìn vẻ hưng phấn của Đậu Trường Lý thì lập tức giơ tay lên, chần chờ một chút rồi vỗ vào vai Đậu Trường Lý, mở miệng bác bỏ nói: “Chúng ta mượn hoàn cảnh của núi, trực tiếp che giấu là được rồi.”

“Chờ thêm một thời gian nữa, sau khi bình an chúng ta chạy tới Thanh Thành, đến lúc đó Trường Sinh có thể tự điều động bộ khoái của Lục Phiến Môn, lấy lực lượng của triều đình đối phó với kẻ thù này.”

Lão tộc trưởng cũng phụ họa nói: “Đúng vậy.”

“Đậu thị chúng ta chết nhiều người như vậy, đây chính là án lớn kinh động cả Tề Châu.”

“Trường Sinh thân là danh bộ của Lục Phiến Môn, có thể tự điều tra bản án này, sau đó báo thù cho tộc nhân.”

Tiếng nói mồm năm miệng mười vang lên, toàn bộ đều là đồng ý, không thể không nói đám người lão Cửu và lão Thập Nhất này, cho dù cả nhà bị độc chết nhưng khiếp đảm và sợ hãi trong lòng đã ngăn chặn thù hận, không có người nào có ý định trực tiếp trả thù.

Đều muốn bình an vượt qua một kiếp này, sau đó giao mọi việc cho mình.

Nhưng suy nghĩ như vậy, cũng không có sai.

Đậu Trường Sinh cũng không muốn liều mạng với kẻ thù một trận, đây không phải vấn đề đánh không lại, là do mình làm mệnh quan triều đình, ra lệnh một tiếng là có thể điều động lực lượng của triều đình, nghiền áp qua đi là được, nơi nào cần đấu trí đấu dũng với đám kẻ thù này.

Bình Luận (0)
Comment