Chương 218: Đậu thị lớn như vậy đã không còn (2)
Nhìn Đậu Trường Lý tuổi trẻ khí thịnh đã bị Đậu Vọng Ly và lão tộc trưởng mở miệng răn dạy xong, ánh mắt Đậu Trường Sinh nhìn về phía Đậu Vọng Ly nói: “Muốn vào trong núi, cũng không thể đi đường lớn.”
“Đậu gia trang vào núi từ chỗ nào, sau đó địa thế phức tạp một chút, có thể thừa cơ cắt đuôi kẻ thù.”
“Việc này cần Thất thúc dẫn đường rồi.”
Đậu Vọng Ly nhìn về phía núi lớn, dãy núi trong đêm đen giống như một con thú dữ ngả đầu nằm trên mặt đất, khiến cho người ta có cảm giác thần bí và sợ hãi.
Đậu Vọng Ly thở dài một hơi nói: “Nếu Lão Bát không chết thì hắn là thợ săn tốt nhất của tộc Đậu thị chúng ta.”
“Mỗi tháng đều phải lên núi nửa tháng, một ngọn cây cọng cỏ trong núi này, lão Bát đều rõ hết.”
“Nếu như lão Bát ở đây, tên trộm kia vào trong núi chắc chắn sẽ bị chúng ta săn giết.”
“Hiện giờ xem ra lão Bát bị chết đầu tiên cũng không phải không có nguyên do, kẻ thù sợ chúng ta trốn vào trong núi sâu, có một chút kiêng kị lão Bát cho nên giết lão Bát đầu tiên.”
“Lão Cửu, thỉnh thoảng ngươi cũng vào núi với lão Bát, đi hái một số thảo dược, săn bắt một ít yêu thú, nên đi như thế nào ngươi quyết định đi.”
Lão Cửu là một vị nam tử râu ria xồm xoàm, vẫn luôn trầm mặc ít nói, không giỏi nói chuyện lắm, trên cổ có ba vết móng cào, vẻ ngoài của vết sẹo này cực kỳ dữ tợn đáng sợ.
Lúc này nghe thấy Đậu Vọng Ly nói thì không khỏi dùng sức nắm chặt tấm bảng gỗ trong lòng bàn tay một chút, tấm gỗ rất bình thường, không phải thứ quý báu gì, hơn nữa còn được ngắm nghía quanh năm đã xuất hiện vết trơn nhẵn.
Trên mặt tấm gỗ khắc chữ, hiện giờ đã mơ hồ không rõ, rất rõ ràng đã cũ rồi.
Lão Cửu gật gật đầu, tích chữ như vàng nói: “Đi.”
Lão Cửu sải bước đi ở phía trước, người còn lại đi theo, bọn họ trực tiếp đi tới phủ đệ của lão Bát.
Ở trong hậu viện của lão Bát, lão Cửu duỗi tay lấy một chiếc trường cung ở trên giá vũ khí xuống, trực tiếp treo lên vai, sau khi bỏ mũi tên vào trong túi đeo lưng ở phía sau xong thì lại nhấc một thanh đao lên, bắt đầu vũ trang.
Vũ khí trên giá vũ khí của lão Bát không ít, những người khác bắt đầu nhao nhao cầm vũ khí, rất nhanh cũng đã võ trang đầy đủ.
Lão Cửu không chỉ lấy vũ khí mà còn cầm thêm những thứ khác, muốn vào trong núi ở lại nhiều ngày, tất nhiên phải chuẩn bị đủ.
Có điều lão Bát thường xuyên vào núi, đồ vật đều chuẩn bị đầy đủ hết, như thế lại tiết kiệm thời gian, cũng giảm bớt nguy hiểm.
Sau khi trì hoãn thời gian mười lăm phút, lão Cửu xốc tấm ván gỗ trên mặt đất lên, phía dưới thế mà xuất hiện một mật đạo.
Nhìn mật đạo này, lão Cửu hiếm khi giảng giải nói: “Hàng năm Bát ca đều vào trong núi, nhặt được không ít thứ tốt.”
“Nhưng lần nào cũng phải phân cho tộc trưởng một phần, số lần càng nhiều, Bát ca càng không nguyện ý lắm.”
“Cho nên đã tìm ta đào mật đạo này, có thể nối thẳng vào trong núi.”
“Nơi này cũng chỉ có ta và Bát ca biết, ngay cả Bát tẩu cũng không biết, người bên ngoài chắc chắn cũng không biết.”
“Chúng ta vào trong núi từ chỗ này là an toàn nhất.”
Sắc mặt lão tộc trưởng không vui, trên khuôn mặt tràn ngập nếp nhăn là một vẻ mặt xanh mét, miệng mở ra muốn mắng hai câu, rằng người nhà mà lão Bát còn dùng tới chiêu ấy, nhưng cuối cùng miệng mở ra lại không phát ra âm thanh nào.
Bây giờ đang đối diện với nguy cơ sống chết, mật đạo này ngược lại là một chuyện tốt.
Sau khi giải thích một câu, lão Cửu trực tiếp cầm đá lửa đốt bó đuốc lên, sau đó nói với lão tộc trưởng: “Tộc trưởng ngài đi trước đi.”
Lão tộc trưởng cũng không khách khí, việc đáng làm thì phải làm, cầm bó đuốc đi vào mật đạo.
Trong nháy mắt cả đám người đều đi vào mật đạo, lão cửu đi vào cuối cùng, bởi vì phải trải cỏ dại trên tấm ván gỗ thật tốt, sau đó đi vào mật đạo, chậm rãi di chuyển tấm ván gỗ che lấp mật đạo.
Bận rộn một lúc, hắn nói với mọi người: “Cũng không biết kẻ thù có giám thị chúng ta hay không?”
“Nếu như không giám thị, điều này có thể mê hoặc đối phương một thời gian, nếu như giám thị thì chúng ta đi mật đạo, hắn không thể biết lối ra của mật đạo ở chỗ nào.”
“Tóm lại chúng ta vào núi là an toàn, chờ sau khi vào núi rồi, nhờ địa hình phức tạp của núi rừng thoát khỏi đối phương cũng không khó.”
Lão tộc trưởng thở dài nhẹ nhõm một hơi, lúc này mới mở miệng nói: “Lần này lão Cửu ngươi lập công.”
“Chờ sau khi an toàn, trong tộc sẽ không bạc đãi ngươi.”
“Sẽ đặt mua đại trạch viện thất tiến cho ngươi, lại tìm một người trong sạch.”
Lão tộc trưởng vừa đi, vừa hứa hẹn với lão Cửu, bây giờ chính là lúc cần lão Cửu ra sức, lão tộc trưởng tất nhiên sẽ không bủn xỉn.
Đi được tầm nửa khắc đồng hồ, hay nói là mười lăm phút.
Chính là vì để lão Cửu an tâm, khiến lão Cửu xuất nhiều lực hơn.