Chương 231: Vì sao lại động đến đao của ta (3)
Là một cơ thể bán tiên.
Uy thế chiến ý bá đạo, ý chí vươn lên vô tận.
Chiến ý không ngừng tăng cường.
Lực lượng cũng tùy theo hiện lên.
【 Thiên Sinh Chiến Thần】 thiên phú đã phát huy tác dụng, cảnh giới đã từ võ đạo Pháp Mạch cảnh lục phẩm, tấn thăng đến võ đạo Phong Hỏa cảnh ngũ phẩm.
Thân đao ngọc thạch của Băng Phách Đao trong tay, phía trên hiện ra những sợi tơ mảnh mai, dây nhỏ băng lam này lấy quỹ tích nào đó uốn lượn quanh co dọc theo người.
Cuối cùng phác họa ra một đồ án có hoa văn tinh xảo, linh tính tăng cường tiến thêm một bước, Đậu Trường Sinh dường như có thể nghe thấy Băng Phách Đao hoan hô cùng tung tăng như chim sẻ.
Đao linh đã hồi phục được một nửa, không còn chỉ là có linh tính sơ sơ như lúc đầu, nếu lại tiến thêm một bước để đao linh hồi phục nữa, đó là hoàn toàn khôi phục, cũng chính là trạng thái Bán Thần Binh chân chính.
Bán Thần Binh và thần binh giống nhau.
Sau khi nhận chủ sẽ xuất hiện linh tính,sau đó khôi phục nửa bước, lại là hoàn toàn khôi phục, đây là ba loại trạng thái.
Nếu hai bên đều tương xứng nhau, có thể trăm phần trăm phù hợp, sẽ có thể hoàn thành thăng hoa, đây là thần binh đạt tới lực lượng cực hạn.
Nếu không để ý tất cả, có thể thăng hoa cực hạn, vượt qua cực hạn của bản thân, nhưng sau đó thần binh sẽ tự huỷ, không thể cứu vãn.
Giống thăng hoa và cùng thăng hoa đến cực hạn, điều này giống như là chủ nhân đời thứ nhất của thần binh, đời thứ hai không phải người sáng tạo, đã không làm được trăm phần trăm phù hợp.
Linh tính hoàn toàn khôi phục, cũng đã là cực hạn.
Nắm giữ ở vị trí chuôi Băng Phách Đao, mộtt luồng ánh sáng màu bạc hiện ra, tầng tầng lớp lớp bắt đầu trải rộng ra, trong nháy mắt đã bao trùm lấy Băng Phách Đao, làm cho Băng Phách Đao như ngọc thạch được phủ thêm một lớp màu bạc mỏng.
Băng Phách Đao chịu kích thích này, linh tính bắt đầu tung tăng như chim sẻ, tiếp theo một đường hoa văn lớn bắt đầu không ngừng hiện ra, trong nháy mắt đan vào nhau ở cùng một chỗ, hoa văn tinh xảo kia bắt đầu phức tạp lên.
Mơ hồ có thể trông thấy, đây là một vầng trăng tròn nằm ở trên bầu trời.
Chỉ là vầng trăng tròn nay còn khiếm khuyết một bộ phận, không hoàn toàn thành hình được.
Đây biểu thị như kiểu hình mặt trăng hoàn toàn xuất hiện, chính là thời điểm đao linh chân chính khôi phục.
Đậu Trường Sinh nhìn thấy một màn này, lông mày hơi nhăn lại, hiện ra vẻ bất mãn, cúi đầu nhìn thấy Băng Phách Đao, như là đang trách cứ hắn không góp sức, cuối cùng lưỡi đao vạch một cái về phía bàn tay, lòng bàn tay xuất hiện một miệng vết thương, bàn tay khép lại từng giọt máu tươi nhỏ rơi xuống, từ từ dung nhập vào trên thân đao Băng Phách Đao.
Ầm ầm ở giữa, máu tươi hàm chứa ý chí chiến đấu, tương trợ cho đao linh hoàn thành khôi phục.
Uy quyền của chiến thần có thể tăng thêm binh khí thiên hạ.
Bây giờ Đậu Trường Sinh dựa vào huyết mạch Thần Ma, ngắn ngủi hoàn thành làm Băng Phách Đao tỉnh lại.
Đao linh chân chính khôi phục, Đậu Trường Sinh hơi ngẩng đầu, đôi mắt màu bạc nhìn về phía Lý thần bộ đang ở phía trước, đạm nhiên mở miệng nói: “Ngươi thành thành thật thật rời đi không tốt sao?”
“Còn có thể xử lý một chút hậu sự.”
“Vì sao lại phải đụng đến đao của ta.”
“Không nên ép ta đánh chết ngươi.”
Dưới màn đêm.
Gió lạnh gào thét, lạnh thấu xương lướt qua.
Một vầng trăng sáng trên Băng Phách Đao, phía trên tràn ra ánh sáng màu bạc, giống như sa y bình thường, chậm rãi lan tràn mở ra, cũng phủ thêm một tầng sa mỏng cho Đậu Trường Sinh.
Một luồng ánh sáng kia cùng với hô hấp của Đậu Trường Sinh, hào quang mờ ảo bắt đầu tiêu tan.
Sắc mặt Lý thần bộ vô cùng khó coi, sợi tơ màu đen kia vốn đã ảm đạm một chút, hiện giờ đã càng thêm to đậm nổi lên, tràn ngập trên khuôn mặt đầy nếp nhăn, sợi tơ màu đen đã trải rộng khắp nơi.
Dữ tợn giống như một con ác quỷ.
Đôi mắt nhìn Đậu Trường Sinh tràn ngập ác ý vô tận.
Dốc hết nước trong ngũ hồ tứ hải cũng không có cách nào rửa sạch được ác độc! Oán hận!
Ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, ở dưới màn đêm chiếu sáng khắp xung quanh.
Lý thần bộ có thể trông thấy rõ ràng chiếc cổ trắng nõn và hầu kết như ẩn như hiện của Đậu Trường Sinh, giống như là đang cười nhạo bản thân mình.
Bản thân mình là một vị Tông Sư trúng kịch độc Cửu Chuyển Vạn Tràng Tán đã kiên trì không được bao lâu, mà Đậu Trường Sinh chỉ là một Trung tam phẩm, bây giờ không những không trúng độc, ngược lại còn chặt đứt một cánh tay của mình.
Lửa giận liên tục không ngừng sinh ra từ bên trong lồng ngực.
Khuôn mặt của Lý thần bộ đã vặn vẹo, tâm tính toàn hoàn sập xuống.
Giả chết, đánh lén.
Tuổi còn nhỏ, vậy mà lại ác độc như thế, dùng thủ đoạn ti tiện như vậy.
Giết hắn.
Nhất định phải giết chết hắn.
Cho dù không thể sống được cũng phải giết chết Đậu Trường Sinh.