Chương 272: Ngân Đậu Trường Sinh tái xuất
Quân tử không đứng ở dưới bức tường sắp đổ, Cao Nguy xoa người tung ra một chưởng vào khoảng không, pháp lực hùng hậu như một bức tường dựng lên trước người Cao Nguy, pháp lực liên tục cuồn cuộn như sóng biển dâng trào, hai bên đều tấn công vào cùng một chỗ, không ngừng triệt tiêu lẫn nhau.
Cao Nguy lớn tiếng hét lên: “Ta muốn giao vảy rồng cho Minh chủ.”
“Muộn rồi.”
Gương mặt của từng vị võ giả đều đỏ bừng, gương mặt phấn khích đến mức vặn vẹo, một cảm giác thoải mái dâng lên trong lòng mỗi người.
Kẻ trước mắt chính là cao môn đại hộ, là tộc nhân của tộc Cao thị ở Bột Hải, trong khoảng thời gian này cực kỳ nổi bật trên Tam Tiên Đảo, dễ dàng cướp được vảy rồng, gom đủ ba miếng vảy rồng, đạt được tư cách tham dự đại hội Long Môn.
Nổi tiếng có một không hai, chính là một trong những nhân vật nổi bật nhất trên Tam Tiên Đảo.
Nhưng ngày hôm nay, nhân vật lớn này lại hướng về phía bọn họ cầu xin tha thứ, muốn giao vảy rồng ra để bảo toàn tính mạng. Người nghe thấy giọng nói của Cao Nguy đều lộ ra vẻ mặt vui sướng, ngược lại càng ra tay ác độc hơn.
“Cùng nhau ra tay.”
“Tên Đậu Trường Sinh này điên rồi.”
“Nếu không liên thủ lại với nhau, tất cả chúng ta sẽ bị Đồ Long Minh đuổi cùng giết tận.”
Một số người giữ vảy rồng không có ý định giao nộp vẩy rồng ra, bắt đầu hò hét với nhau, hiệu quả vô cùng rõ ràng, rất vất vả mới có được vảy rồng, mặc kệ là nhiều hay ít, ai lại muốn giao ra chứ.
Ngươi con mẹ nó bị bị ngựa đá điên rồi à?
Đậu Trường Sinh vừa sợ vừa giận.
Thật sự là cây to đón gió.
Sai lầm lớn nhất trên đường đến Tam Tiên Đảo này là không che giấu hành tung.
Chính vì vậy mới khiến cho bản thân mình trở thành ngòi nổ làm xáo trộn tình hình ở Tam Tiên Đảo. Lúc bình thường một số võ giả đều cố kỵ cho nên mới áp chế lửa giận trong lòng, ngày qua ngày dần tích lũy lại cũng đã sớm ở bên bờ vực muốn bùng nổ. Bây giờ cho bọn họ có được một lý do, từng tên đều bộc tác tất cả.
Còn chưa nói đến việc bản thân mình và Diệp Vô Diện vốn dĩ không có kết thành đồng minh, cho dù có kết minh cũng không thể tạo ra thế lực và tiếng tăm lớn như vậy.
Bởi vì tên tuổi của mình, dưới nhân duyên gặp được vẫn còn có rất nhiều kẻ có suy nghĩ gian dối khác, bọn họ muốn gây ra hỗn loạn. Dù sao thì nước quá trong thì không có cá, hỗn loạn thì mới có thể mò được cá, cho nên mới đẩy mình ra làm bia đỡ để mình phải chống đỡ sét.
Giống như khi tạo phản vậy, chưa chắc là mong muốn thật sự của thủ lĩnh mà là do bị thuộc hạ đẩy ra, ép buộc người ta đến mức rơi vào đường cùng, không thể không làm.
Tình hình Tam Tiên Đảo còn nguy hiểm hơn nhiều so với dự đoán, đây cũng không phải là lúc chân ướt chân ráo chạy đến liều mạng một trận, thật sự dùng thực lực để quyết định thắng thua.
Dù sao cũng không có người nào có thể thật sự trở thành kẻ vô địch.
Nơi này tập trung rất đông cường giả, cùng thế hệ còn dễ nói, chủ yếu là thế hệ trước, trên cơ bản những người giỏi nhất của thế hệ trước đã bị kẹt ở cửa Tông Sư này hơn một trăm năm đều tới đây, mới tạo ra tình hình ngày càng hỗn loạn này.
Chủ yếu đôi mắt chăm chú nhìn xuống vụ giết chóc đẫm máu phía dưới, vì vảy rồng bọn họ đã không màng sống chết, bầu không khí vô cùng thê thảm có thể ăn mòn lòng người.
Dời mắt nhìn về phía đại hán thô cuồng, vị này Đậu Trường Sinh cũng không xa lạ gì. Lúc bản thân mình xuyên qua lần đầu tiên chính là chiến đấu với Vạn Tam.
Tất nhiên đó chỉ là hàng giả mà thôi, là người giấy ngụy trang của Thiên Cơ Các, để làm cho Vạn Tam vào được Nhân Bảng.
Bây giờ vị hàng thật này xuất hiện, bề ngoài đối phương có vẻ thô cuồng nhưng bên trong cũng âm hiểm xảo trá.
Vậy mà hắn lại tìm thấy cơ hội để chủ động tăng thêm danh vọng, cũng may Đồ Long Minh chỉ chiếm một danh ngạch nhỏ.
“Gia nhập liên minh, nghênh đón minh chủ, vì đại nghĩa, đoạt vảy rồng.”
Vạn Tam la hét lên một tiếng, giọng nói vang vọng dưới bầu trời, giống như âm thanh của hồng chung đại lữ.
Gia Cát Phi lập tức cảm thấy chóng mặt hoa mắt, đầu ong ong, động tác trong tay cứng đờ. Vạn Tam từng bước vượt qua, phi thân đến tới bên cạnh Gia Cát Phi, da thịt trên mặt có một lớp dầu trơn bóng giống như được đúc ra từ sắt thép.
Hai cánh tay đã kéo lấy bả vai của Gia Cát Phi, phát ra một cỗ lực lượng vô cùng mạnh, mạnh mẽ đến mức không nói nên lời. Bàn tay rộng lớn cứng rắn bóp nát bả vai của Gia Cát Phi.
Máu tươi bắn ra mạnh mẽ, lục phủ ngũ tạng đã rơi xuống đất, người giống như miếng vải rách, bị xé nát, cuối cùng bị Vạm Tam tiện tay ném.
“Tiểu Phi.”
Một tiếng thét kinh hãi truyền ra.
Gia Cát Dao nhìn thấy một màn này, quả thật không dám tin, chỉ là muốn đến gặp Đậu Trường Sinh vậy mà lại xảy ra biến cố như vậy.