Chương 273: Ngân Đậu Trường Sinh tái xuất (2)
Đệ đệ nhà mình vậy mà đã chết rồi.
Đôi mắt xinh đẹp hiện ra hơi nước, hung ác nhìn về phía Vạn Tam, nhanh chóng lao thẳng vào hắn.
Bàn tay to thô ráp dính đầy máu tươi của Vạn Tam đang cầm ba miếng vảy rồng, nhìn thấy Gia Cát Dao đang vọt về phía mình, trực tiếp hừ lạnh một tiếng. Hắn cũng không cần ra tay, đã có Võ giả khác nghênh chiến.
Vạn Tam bước nhanh như sao xẹt về phía Đậu Trường Sinh, cơ thể cao lớn khôi ngôi giống như một pho tượng bằng sắt, oai phong lẫm liệt bước đến bên cạnh Đậu Trường Sinh.
Vạn Tam hai tay cung kính đưa ba mảnh vảy rồng lên, trầm giọng lên tiếng: “Tổng cộng có chín mươi mảnh vảy rồng, cộng thêm lúc nãy một mảnh kia, hiện giờ mới thu về được bốn mảnh, còn lại tám mươi sáu mảnh vảy rồng.”
Lúc hắn nói chuyện, bàn tay rộng lớn liên tục vỗ vào ngực của mình, cơ bắp cứng rắn như đá phát ra âm thanh nặng nề, ôm đồm nói: “Minh chủ cứ giao cho Vạm Tam.”
“Chắc chắn sẽ vì Minh chủ lo liệu hoàn hảo.”
Đậu Trường Sinh nhìn vảy rồng dính máu tươi, từng giọt máu liên tục nhỏ xuống từ mảnh vảy rồng, bàn tay thô ráp của Vạn Tam cũng có máu nhỏ giọt xuống.
Thực lực của vị hàng thật này đúng là không thấp.
Thực lực của Gia Cát Phi kia cũng không tệ, nhưng lại không có sức phản kháng mà đã chết thảm trong tay Vạn Tam, đủ nhìn ra được thực lực hắn thế nào.
Chỉ là so với việc này, cái chết của Gia Cát Phi sẽ mang lại hậu họa càng lớn.
Đây chính là Gia Cát thị, là một trong mười tám thế gia, đồng thời cũng là danh môn vọng tộc hiển hách nhất.
Thần Hầu Gia Cát Vô Ngã xuất thân từ Gia Cát thị, chắc chắn có quan hệ mật thiết với Gia Cát Phi đã chết kia.
Thần Hầu phủ có mười hai anh kiệt, dù chỉ có một nửa là Tông Sư, nhưng cũng có hai vị Đại Tông Sư.
Phần thù hận này hoàn toàn không thể hóa giải được.
Bản thân mình không có mệnh nhân vật chính, nhưng lại mắc bệnh của nhân vật chính, đi đến nơi nào cũng phải kết thù đến đó.
Thiên Cơ Các, Long Tộc, Kim Phong Dạ Vũ Lâu... Hiện giờ còn tăng thêm dòng họ Gia Cát thị, mà đây vẫn chỉ là tạm thời, vì lát nữa sẽ càng chết càng nhiều.
Đây là chọc thủng trời.
Cho dù Đậu Trường Sinh có đi giải thích thì cũng không thể giải thích nổi, bởi vì người thân của bọn họ đã chết. Dù ngươi vô tội thì chắc chắn cũng sẽ giận chó đánh mèo lên ngươi.
Phương diện này Đậu Trường Sinh rất có kinh nghiệm, lúc trước dùng đao trảm thiên mệnh không phải là như thế này sao?
Tình hình này đã không có cách nào để cứu vãn được nữa rồi.
Mọi chuyện đã ở bên bờ vực mất kiểm soát, bây giờ Đậu Trường Sinh may mắn gặp đúng dịp, hoàn toàn là kíp nổ dẫn phát cả thùng thuốc nổ.
Đậu Trường Sinh thân thiết vỗ vỗ lên vai Vạn Tam rồi nói: “Thiên hạ có một vạn cường giả, trời xanh đứng thứ nhất, mặt đấy đứng thứ hai, ngươi xếp thứ ba.”
“Không thể tưởng được hiện tại chúng ta còn có duyên gặp lại nhau.”
“Không dám, không dám, không dám…”
“Minh chủ lại đến, sao ta dám tự xưng là đệ tam?”
“Thiên hạ cường giả một vạn, trời xanh đứng thứ nhất, mặt đất đứng thứ hai, Minh chủ đứng thứ ba, ta là thứ tư.”
Đậu Trường Sinh khẽ lắc đầu, lên tiếng bác bỏ: “Sai rồi.”
“Hạo Thiên thứ nhất.”
“Thiên hạ chia làm ba cấp, Hạo Thiên thứ nhất, đệ tử của Hạo Thiên đứng thứ hai, còn tất cả đều là bậc ba.”
Đậu trường sinh nghiến răng nghiến lợi, thời cuộc tiếp sụp đổ cũng không thể lại xấu hơn nữa, thà rằng như thế không bằng vò mẻ sợ vỡ.
Bản thân mình lại thêm một mồi lửa.
Đậu Trường Sinh lo lắng sẽ không phơi bày được bộ mặt thật của Hạo Thiên Tông, vậy thì sẽ không bằng thuận theo tình thế mà chết đi.
Đậu Trường Sinh quyết định kích hoạt huyết mạch Thần Ma.
Lần này nghe thấy chiến tranh mà vui vẻ, vì chiến tranh mà tính cách trở nên điên cuồng, tuyệt đối sẽ không lùi bước, chắc chắn sẽ chết trong lần trận chiến hỗn loạn này, chết ở trước mặt rất nhiều người, thế lực khắp nơi sẽ yên tâm.
Từ từ nhắm mắt lại.
Khi mở ra lần nữa, ánh sáng bạc lấp lóe.
Tròng mắt xuất hiện nhiều điểm sáng màu bạc, cuối cùng con ngươi biến thành màu bạc.
Sầu lo của Đậu Trường Sinh tiêu tan, khóe miệng hơi cong lên, bước từng bước về phía trước, Băng Phách đao trong tay vung lên.
Hàn khí vô tận lập tức bùng nổ bao phủ phía dưới.
Lập tức đã có võ giả giật mình hét lên: “Minh chủ, là người một nhà.”
“Cái gì là người một nhà.”
“Một đám rác rưởi, muốn đẩy ông đây ra chịu trận.”
“Cũng không nhìn xem các ngươi đều là thứ đồ chơi gì.”
“Hôm nay có một người giết một người.”
“Tất cả đều phải chết.”
Băng Phách Đao.
Tỏa ánh sáng lấp lánh chói lòa.
Trên thân đao tựa như ngọc thạch là từng dải hoa văn nối tiếp nhau, dải trước móc nối dải sau, vẽ nên một mảnh trăng lưỡi liềm sắc bén.
Chỉ trong khoảnh khắc, Băng Phách Đao đã hoàn toàn khôi phục thức tỉnh, bước vào trạng thái cực đỉnh.
Vô hạn hàn khí nở rộ, hàn khí cuồn cuộn tràn ra khắp nơi, nhiệt độ không khí nhanh chóng tụt xuống.