Chương 279: Trò hay bắt đầu.
Bên trong bày từng bắp cải trắng như ngọc thạch, cùng với vài loại rau xanh khác, ở trong mùa này có thể có rau xanh, tất nhiên đây không phải do người bình thường chuẩn bị.
Lúc này trong hầm thức ăn, tay của Tào Công Quan cầm lên chiếc khăn tay trắng không tì vết, nhẹ nhàng che lại miệng mũi của mình, hắn đã hơn bảy, tám mươi tuổi, thái dương hoa râm, nhưng da thịt vẫn giống như trẻ con, búng tay cũng có thể phá da.
Toàn thân bao phủ một luồng hơi thở âm nhu, lúc này sắc mặt hắn không vui lặng lẽ ngồi trên một chiếc ghế, giọng nói the thé vang lên: "Đã bao giờ ta phải chịu ấm ức như vậy?"
"Nếu là ta thì sẽ thẳng tay liều mạng với tên Đậu Trường Sinh kia."
"Tên Đậu Trường Sinh đó mạnh thật nhưng chẳng lẽ còn có tận ba đầu sáu tay hay sao? Nhiều võ đạo Thần Thông cảnh tứ phẩm như vậy mà để cho một tên oắt con cảnh giới thấp kém diễu võ dương oai."
"Uất ức quá mà."
"Thật sự là uất ức, sau khi trở về ta còn mặt mũi nào để gặp nghĩa phụ chứ?"
"Hu hu hu!"
Tiếng khóc không ngừng vang lên, đôi mắt Tào Công Quan sưng đỏ, nước mắt không ngừng chảy ra, giống như Trường Giang đại hải, một khi đã lan tràn thì không thể ngăn cản lại được.
Cao Xương Bắc không nói lời nào, lạnh lùng nhìn chăm chú đám người Tào Công Quan.
Kim Linh Vệ của Đại Chu được thành lập vào thời Thái Tổ, năm xưa bọn họ mới là lục ti của Đại Chu, trực tiếp chỉ huy thị vệ, tuần tra truy bắt, giám sát bách quan, vào thời kỳ cường thịnh, thiên hạ vừa nghe tên đã biến sắc.
Chỉ huy sứ của Kim Linh Vệ, quyền khuynh triều dã.
Đáng tiếc ngày vui ngắn chẳng tày gang, từ sau khi Thái Tông thượng vị, lực lượng mới Đông Xưởng xuất hiện, không ngừng đoạt lấy quyền bính của Kim Linh Vệ, cho đến khi Thái Tông tuổi già sức yếu, đốc chủ Đông Xưởng là Tào Thiếu Dương càng hoàn thành hành động vĩ đại, dùng Đông Xưởng thay thế Kim Linh Vệ trở thành lục ti của Đại Chu.
Từ đó Kim Linh Vệ bắt đầu thất thế, đến khi Lục Phiến Môn bắt đầu quật khởi, Kim Linh Vệ cũng có tâm muốn tham gia tranh giành, nhưng lại một lần nữa trở thành kẻ thất bại, Lục Phiến Môn đánh tan Đông Xưởng, trở thành lục ti của Đại Chu.
Lục Phiến Môn trở thành lục ti của Đại Chu, thấm thoát năm mươi năm trôi qua, lần này Kim Linh Vệ vẫn vô vọng, Thần Hầu Phủ Gia Cát Vô Ngã chính là bạn chơi của Thánh Nhân, hai bên quen biết khi còn nhỏ, vẫn luôn nâng đỡ lẫn nhau, tình nghĩa giữa hai bên không thể lay động.
Kim Linh Vệ điệu thấp thành thói quen, Cao Xương Bắc là đệ tử của chỉ huy sứ Kim Linh Vệ, cũng hiểu rõ chân truyền này, vạn lời nói vạn hành động không bằng cứ thế im lặng.
Hai tay Lãnh Vưu Khôn khoanh ở trước ngực, ngồi ngay ngắn trên ghế dựa to rộng, chỉ là với cái ghế dựa có thể chứa khoảng hai ba người của Tào Công Quan mà Lãnh Vưu Khôn chỉ ngồi một mình, sự nhỏ bé lập tức hiện ra không chịu nổi.
Thân thể vạm vỡ, cường tráng như trâu đực, trông vòng eo to rộng này của hắn như thể là tên béo mập, nhưng toàn bộ phần trên đều là cơ bắp vạm vỡ, không hề có chút thịt mỡ nào.
Cơ bắp cuồn cuộn đã làm phình quần áo, lộ ra da thịt hệt như kim loại, phát ra ánh sáng nhàn nhạt, nửa người trên cao to vạm vỡ, nhưng nửa người dưới, lại là một lời khó nói hết.
Đôi chân kia tuy trông cũng tráng kiện, có thể ngang bằng vòng eo của người bình thường nhưng kết hợp lại với nửa người trên thì giống hệt như bó đay vậy.
Toàn thân tràn ngập sát khí cộng thêm người sống chớ đến gần, đơn độc ngồi lẳng lặng một chỗ, không ai dám tiếp cận.
Sợi tóc đen nhánh của Gia Cát Dao rơi lả tả, đôi con ngươi lạnh như băng, hơi thở sắc bén tràn ngập trong không khí, mỗi khi ánh mắt chuyển động, những người phía đối diện như thể thấy được một thanh kiếm sắc bén bay tới đâm thẳng vào mình.
Không dám nhìn thẳng, sẽ tự động dời ánh mắt ra chỗ khác.
Hiện giờ trong hầm thức ăn rộng rãi này, lại chứa một đám người, thực lực của mỗi người đều không yếu.
Từng người khá là yên lặng, chỉ có tiếng kêu khóc không ngừng vang lên trong hầm thức ăn.
Thật lâu sau, Lãnh Vưu Khôn tỏ vẻ không kiên nhẫn, giọng nói hùng hậu vang lên: "Gia Cát Dao, ngươi triệu tập mọi người, rốt cuộc bây giờ Tưởng Côn Sinh có tới hay không?"
"Nếu không có Tưởng Côn Sinh thì ta xin phép rời khỏi."
Ánh mắt khinh miệt nhìn bốn phía xung quanh, cười giễu lên tiếng: "Nhìn tên Kim Linh Vệ không dám mở miệng cùng với tên Đông Xưởng đang khóc sướt mướt kia đi."
"Đều là một đám phế vật, bị Đậu Trường Sinh doạ thành lũ nhát gan hết rồi."
"Trông cậy vào bọn họ có thể ngăn trở sự đuổi giết của Đậu Trường Sinh, còn không bằng hy vọng Đậu Trường Sinh chết ở trong tay Trần Trường Sinh đi, hoặc là trong tay Diệp Vô Diện thì sẽ có tỷ lệ cao hơn một tí."
Giọng điệu của Chư Cát Dao không còn trong trẻo như trước, đã bắt đầu khàn khàn, nhàn nhạt mở miệng: "Tưởng huynh làm người trượng nghĩa, cùng Tiểu Phi ý hợp tâm đầu, biết Tiểu Phi gặp nạn thì nhất định sẽ tới đây cứu giúp chúng ta một tay."