Ánh mắt Đậu Trường Sinh nhìn về phía Vương lão, người này chính là nhân chứng, Vương lão vuốt ve chòm râu dài gật đầu nói: "Đậu danh bộ nói rất chính xác."
"Lúc đó Phong Vô Tai đang đánh lén, Triệu Thất bị bất ngờ nên không thể không bại lộ nội tình, pháp lực này là pháp lực Huyền Âm Hắc Thủy."
"Chủ tu Huyền Âm chi khí xếp hạng thứ 24, cương sát là Hắc Thủy Cương Sát."
"Hắc Thủy Cương Sát cũng chẳng nói lên được điều gì, nó cũng không phải tuyệt mật, nhưng Huyền Âm chi khí lại khác, từ trước đến nay bị Âm Cực Tông nắm giữ, nếu hắn là võ giả hạ tam phẩm còn có thể là cơ duyên xảo hợp, nhưng có thể đạt đến cấp độ Tông Sư thì tuyệt đối là môn đồ của Âm Cực Tông."
Có Vương lão làm chứng, một lời làm chứng của Tông Sư cộng thêm biểu hiện của đại trưởng lão, điều này đã chứng minh tất cả, là chuyện ván đã đóng thuyền.
Rất nhiều chuyện không thể phát hiện ra, bởi vì bọn họ không thể hoài nghi, nhưng sau khi bắt đầu nghi ngờ rồi điều tra kỹ càng tỉ mỉ, không ngừng xác minh những gì trước đó ngươi đã trải qua, rất nhiều chuyện đã không chịu nổi sự điều tra mà dần phơi bày.
Vẻ mặt chua xót của Vương châu mục lúc này hơi thu liễm, ánh mắt sáng ngời nhìn về phía đại trưởng lão.
Tông Sư của Âm Cực Tông, đây chính là công tích đó.
Còn có Phong Vô Tai của Thiên Ma Tông nữa, cộng thêm cả Triệu Thất, lần này Ma tông liên tục tổn thất ba vị Tông Sư.
Chuyện này là đả kích nghiêm trọng đối với danh tiếng của Ma đạo, xem như bọn họ đã lập công lớn, chỉ là nghĩ đến chuyện người lập công không phải là mình, trong lòng Vương châu mục càng chua xót.
Nhưng chợt, lại tạm dừng.
Đậu Trường Sinh có thể lập công là do đối phương có đủ tàn nhẫn, không tiếc mọi thứ liều mạng với Phong Vô Tai nên lúc này mới lập công được.
Bản thân thân là Tề Châu mục, cứ việc không có công lớn nhưng cũng có công nhỏ.
Vương châu mục cũng không muốn lập kỳ công cái thế gì cả, chỉ cần có thể xử lý ổn định chuyện lúc này thì bản thân đã được đến Hộ Bộ làm Tả Thị Lang rồi, công lao khác không nhiều, cũng không có khả năng làm Thượng thư.
Bước tiếp theo tấn chức yêu cầu xem qua tư lịch.
Vương châu mục nhìn bốn phía xung quanh, bắt đầu chỉ huy đám quan binh vừa đuổi tới giữ gìn hiện trường, mà Trần tổng bộ đầu đang đứng một bên cũng đã tiến đến cạnh Đậu Trường Sinh, thấp giọng nói với Đậu Trường Sinh: "Đại nhân."
"Đại trưởng lão này nên xử lý như thế nào?"
"Đây là môn đồ của Âm Cực Tông, hơn nữa còn là một Tông Sư, trực tiếp giam giữ trong nhà lao sợ là không ổn thoả."
"Ở Tề Địa này những người cùng một nhịp thở với Âm Cực Tông quá nhiều, cho dù ở trong Lục Phiến Môn cũng không biết có bao nhiêu đệ tử của Âm Cực Tông đang ẩn mình."
"E là chúng ta chỉ vừa giam giữ xong, quay đầu đi đã bị người khác diệt khẩu."
"Nếu đại nhân muốn biết tin tức của Âm Cực Tông, vẫn nên thẩm vấn suốt đêm cho thoả đáng."
"Tuyệt đối không được để đại trưởng lão rời khỏi phạm vi tầm mắt của chúng ta, bằng không chắc chắn đại trưởng lão sẽ chết không thể nghi ngờ."
Đậu Trường Sinh cúi đầu nhìn đại trưởng lão, đây chính là một con cá lớn, nếu như tìm hiểu nguồn gốc, có thể điều tra không ít tin tức về Âm Cực Tông, đáng tiếc mình có thể chém chết Triệu Thất là vì đối phương tự bại lộ, nhưng nếu đi thẩm vấn đại trưởng lão thì rõ ràng sẽ hơi khốn kiếp một chút.
Đậu Trường Sinh trầm ngâm một chút mới mở miệng nói: "Giao cho Vương châu mục, mặc kệ cho Vương châu mục xử lý, củ khoai lang phỏng tay Âm Cực Tông này chúng ta không thích hợp dính vào."
Sự thật là Đậu Trường Sinh không muốn làm ra chuyện diệt khẩu, thế nên nhanh chóng đùn đẩy chuyện này.
Trần tổng bộ đầu gật đầu nói: "Đại nhân yên tâm, ta đã hiểu ý của ngài rồi."
"Sau khi Vương châu mục có được đại trưởng lão, những chuyện khác chắc chắn sẽ nhượng bộ chúng ta."
"Sản nghiệp của Tây Giang Kiếm Phái này lớn như vậy, tiền bạc trắng bóng, sau này tất cả thứ đó sẽ là của đại nhân."
"Còn có Tây Giang Nguyệt kia đắc tội đại nhân, thật là không biết điều, trận hủy hoại tối nay đúng là nên chịu cái tội này."
Lão Trần thở dài trong lòng.
Thật tàn nhẫn mà.
Tửu lâu đệ nhất Tề Châu cứ thế không còn.
Gia nghiệp mấy trăm năm của Tây Giang Kiếm Phái, toàn bộ đều thu vào túi.
Trách không được bản thân mình nghèo.
Thật không thể oán trách người khác.
Còn không phải bản thân không đủ tàn nhẫn hay sao?
Giữa trưa.
Trời xanh không mây, nắng gắt ngang trời, tràn ngập ánh sáng chói loá.
Sắc mặt Nguyệt Linh Lung tái nhợt, lúc này không hề có hình tượng ngồi bệt trên đất, sợi tóc đen nhánh xoã tung như thác nước, đôi mắt xinh đẹp ngơ ngẩn chăm chú nhìn về phía trước.
Phía trước đứng sừng sững một bức tượng băng, tuyết bốn bề trắng xoá, hoàn toàn là thế giới của tuyết.
Phong Ma Pháp Tướng bị chặt đứt kia hiện giờ sinh động như thật, có thể thấy rõ ràng cuồng phong đang rít gào chuyển động bên trong đã hoàn toàn yên lặng, cũng rất giống Phong Ma Pháp Tướng, đứt gãy từ khu vực trung ương bắt đầu phân ra hai bên, cuối cùng cứ thế bị đóng băng.