Chỉ liếc mắt nhìn một cái cũng có thể cảm nhận được Phong Ma rít gào, quanh quẩn bên tai là tiếng gầm rú nhức óc đinh tai.
Bức tượng băng cao to sừng sững, giống như bức tượng đỉnh thiên lập địa, nhưng không hề hấp dẫn bất kỳ sự hứng thú nào của Nguyệt Linh Lung, lúc này ánh mắt Nguyệt Linh Lung ngẩn ngơ nhìn về mảnh đất phía sau bức tượng băng.
Nơi đó hoàn toàn bị băng tuyết bao trùm, vốn đã không nhìn ra chỗ đó có những gì nữa.
Nhưng Nguyệt Linh Lung lại biết, nơi đó chính là vị trí của tửu lầu Tây Giang Nguyệt.
Tửu lầu Tây Giang Nguyệt là sản nghiệp của nhà mình, từ khi còn nhỏ Nguyệt Linh Lung đã lớn lên trong tửu lầu Tây Giang Nguyệt, mỗi một cọng cỏ, mỗi một cái cây, mỗi một cái bàn cái ghế, mỗi ngày nên bày trí như thế nào Nguyệt Linh Lung đều quen thuộc.
Tửu lầu Tây Giang Nguyệt sừng sững ở Lữ Thành, được xưng là tửu lâu đệ nhất Tề Châu.
Đã không còn.
Chẳng những không còn.
Mà còn thịt nát xương tan.
Bây giờ thế mà ngay cả một chút khung xương cũng không thể nhìn ra nữa.
Dù là nền móng cũng không thể nhìn ra, nơi đó chỉ là một cái hố to bị sụt lún, mặt trên bị băng tuyết bao trùm.
Lòng Nguyệt Linh Lung vừa kinh vừa sợ.
May là lúc xảy ra chuyện ấy bản thân lâm thời bị gọi đi, nếu không lúc này sợ là dữ nhiều lành ít.
Nguyệt Linh Lung nâng lên bàn tay ngọc trắng tinh không tỳ vết, muốn cho bản thân một cái tát, cuối cùng mạnh mẽ khắc chế, nhưng móng tay thon dài lại đâm sâu vào trong thịt, một cơn đau truyền tới, trong lòng Nguyệt Linh Lung liên tục nghĩ mà sợ.
Hai con mắt này của mình thật sự là mù, vậy mà ngay từ đầu còn cho rằng Đậu Trường Sinh là người tốt, may thay bản thân phát hiện sớm, nếu không thật sự sẽ bị Đậu Trường Sinh bán còn đếm tiền cho Đậu Trường Sinh rồi.
Nhìn thử chuyện Đậu Trường Sinh đã làm xem.
Triệu Thất, chưởng môn Tây Giang Kiếm Phái, cả gan trang đoạt Trích Tiên Phòng với Đậu Trường Sinh, hiện giờ không những bỏ mạng mà ngay cả Tây Giang Kiếm Phái cũng không còn, lại còn đặt tội danh trưởng lão của Âm Cực Tông cho hắn.
Đúng vậy, Nguyệt Linh Lung cho rằng đây đều là sự trả đũa của Đậu Trường Sinh.
Những người khác nghĩ thế nào Nguyệt Linh Lung không biết, nhưng Nguyệt Linh Lung thân là một người có nhiều kinh nghiệm, chính là biết được từ đầu đến cuối vụ tranh đoạt Trích Tiên Phòng, thế mà tửu lầu Tây Giang Nguyệt vốn chẳng có sai lầm gì, hiện giờ cũng đã trở thành phế tích, có thể nghĩ được lòng dạ Đậu Trường Sinh nhỏ nhen đến mức nào.
Triệu Thất kia chết chẳng phải là chuyện bình thường hay sao?
Không chết thì mới là chuyện lạ.
Nhân chứng chứng minh cho chưởng môn Tây Giang Kiếm Phái Triệu Thất cũng chỉ có một mình Vương lão tiền bối.
Chứng cứ như vậy có phần không quá đầy đủ.
Cho nên Nguyệt Linh Lung nghi ngờ là Đậu Trường Sinh nhân cơ hội xuống tay, giết Triệu Thất là vì trả thù.
Quá thảm rồi.
Sau khi xảy ra chuyện sẽ sợ đi phân tích.
Nguyệt Linh Lung phân tích như vậy, tâm trạng tồi tệ giãn ra không ít.
Trên dưới Tây Giang Kiếm Phái đều chết bảy tám phần, đại trưởng lão là người sống sót duy nhất, giờ cũng là đệ tử của Âm Cực Tông, đã bị bắt tạm giam, chờ đợi đại trưởng lão chính là tương lai bi thảm.
Ngước mắt nhìn bức tượng băng cao lớn kia, hiện giờ trong khu vực của tượng băng gió lạnh thấu xương, nhưng chỉ ảnh hưởng trong khu vực mười trượng, sau khi ra ngoài mười trượng, hàn khí đột nhiên tắt lịm, giống như gặp phải một vách tường vô hình.
Không thể không nói, quan phủ của Lữ Thành làm việc vẫn vô cùng nhanh chóng, đây là có một đại sư tinh thông pháp trận đã bày ra trận pháp thành công, cắt đứt sự ảnh hưởng của tượng băng đối với Lữ Thành.
Nghe nói trước kia lúc ở Thanh Thành, Đậu Trường Sinh đóng băng Lý thần bộ gây ảnh hưởng toàn bộ khí hậu của Thanh Thành, tạo thành tai hoạ đại tuyết, Đậu Trường Sinh đã phải tự ra tiền cứu tế.
Lữ Thành chính là thủ phủ của Tề Châu, cứ việc Thanh Thành phồn hoa nhưng vẫn không bằng Lữ Thành.
Hiện giờ đối với ảnh hưởng kế tiếp toàn bộ đều đã xử lý tốt.
Chỉ là nghĩ tới Lý thần bộ, không khỏi nghĩ đến chuyện Lý thần bộ đến giờ còn bị đóng băng, thế mà cũng giống Phong Vô Tai trước mặt, tất cả đều là Pháp Tướng bị đông lại, không chỉ khiến bọn họ phơi thây hoang dã, còn phải bị người ta nhìn ngắm hết lần này đến lần khác, giống như quất xác vậy.
Đậu Trường Sinh.
Thật sự là quá hung tàn.
Không chỉ lòng dạ nhỏ nhen, thích ghi thù, xuống tay cũng tàn nhẫn.
Nhất là cái lần quất xác này.
Nguyệt Linh Lung giương mắt nhìn về phía đám võ giả hội tụ phía ngoài mười trượng, bây giờ chỗ này đã bị võ giả lảng vảng vây xung quanh, không biết tụ tập bao nhiêu võ giả, còn có một vài bá tánh thích xem náo nhiệt.
Bên trong võ giả là có lòng quan sát một chút Phong Ma Pháp Tướng, điều này đối với một võ giả võ đạo Thần Thông Cảnh tứ phẩm mà nói có thể là cơ duyên không nhỏ, rốt cuộc trong thiên hạ cũng chỉ có Thanh Thành và nơi này mới có thể thấy được sự ảo diệu của Pháp Tướng.