Chương 416: Vũng nước quá sâu, chúng ta không nắm chắc được. 2
Những Tông Sư có thể ngưng kết ra Pháp Tướng khác sao có thể để cho người ta tùy tiện quan sát như lũ khỉ được.
Sợ là đã sớm giáng một bạt tay đánh chết người ta rồi.
Mà võ giả có thực lực yếu hơn một chút, cũng sẽ có cơ duyên, một thân tu vi của Phong Vô Tai toàn bộ đều đang nằm phía trên Phong Ma Pháp Tướng, nếu có kẻ có ngộ tính xuất chúng cũng có thể tìm hiểu từ bên trong ra một vài công pháp.
Như là không ít tuyệt học Tông Sư, toàn bộ đều là do võ học Thần Ma diễn hoá mà ra, bọn họ quan sát Pháp Tướng, tìm hiểu ra một vài võ học hạ tam phẩm, hoặc là võ học trung tam phẩm, đây không phải là chuyện không thể được.
Đây là một trận cơ duyên.
Cũng giống như Thanh Thành, đối với võ giả bình thường đều vô cùng hữu hảo.
Cũng chính vì vậy, cho nên dù là quan phủ Lữ Thành thì cũng chọn cách bày ra trận pháp, ngăn cách hàn khí xâm nhập, rồi chẳng còn động tác tiếp theo nào nữa, chọn cách giữ lại chỗ này.
Có điều cũng chưa chắc không phải sợ hãi Đậu Trường Sinh, rốt cuộc Đậu Trường Sinh lòng dạ hẹp hòi như lỗ kim, nếu để Đậu Trường Sinh biết được có người động vào đồ vật của hắn rồi tìm tới trả thù thì làm sao bây giờ.
"Nguyệt chưởng quỹ."
Một tiếng gọi ầm ĩ vang lên, một vị nam tử trung niên khá là phúc hậu, trên ngón tay đeo một chiếc nhẫn màu xanh biếc đang chậm rãi đi tới, đứng bên cạnh Nguyệt Linh Lung rồi tiếp tục mở miệng nói: "Cuối cùng cũng tìm được Nguyệt chưởng quỹ rồi."
"Hiện giờ mọi người đều đã tụ tập ở phía Đông, chỉ chờ đợi sự quyết định của Nguyệt chưởng quỹ thôi đó."
Nguyệt Linh Lung ngước mắt nhìn người nam nhân trung niên phúc hậu, Nguyệt Linh Lung không xa lạ gì với vị này, là ông chủ của một tiệm vải nằm gần tửu lầu của mình.
Việc buôn bán vải vóc này của Vương thị quy mô cũng không nhỏ, danh tiếng cũng lớn ở Lữ Thành, nếu không cũng sẽ không có khả năng đặt chân ở bờ sông Tây Giang, trở thành hàng xóm với tửu lầu Tây Giang Nguyệt, vị trí của hai bên cách nhau cũng chỉ có mấy trăm mét.
"Các ngươi tập hợp lại làm gì?"
Nguyệt Linh Lung theo bản năng mở miệng hỏi một câu.
Vương Tài liếc mắt một cái nhìn chăm chú Nguyệt Linh Lung, suy cho cùng vẫn là người trẻ tuổi, vậy mà lại hỏi ra một câu hỏi không có tiêu chuẩn như vậy, lên tiếng giải thích: "Còn có thể làm gì?"
"Tiệm vải của Vương thị bọn ta, còn có những người khác, Lý gia, Phương gia vân vân, kinh doanh hiệu cầm đồ, vải vóc…"
"Đều là bằng hữu mà Nguyệt chưởng quỹ quen biết, bây giờ chúng ta tập hợp lại, tất cả đều có một thân phận là có sản nghiệp ở bờ sông Tây Giang."
"May là trận chiến đấu này nổ vào buổi sáng, đa số cửa hàng không có khách, những người còn lại cũng có chút bản lĩnh, hoặc là được đứng dưới vòm che chở của Vương lão mới may mắn thoát nạn."
"Nhưng tuy chúng ta không xảy ra chuyện gì, toàn bộ cửa hàng lại hoàn toàn bị hủy hoại, trong tiệm vải kia của ta là vô số tơ tằm nhập từ phương nam về, tuy chưa bằng vài loại trân phẩm mà ta có được, nhưng đều là nguyên liệu tốt nhất."
"Nếu mời danh gia ra tay, có thể bện thành một món pháp y, đao thương bất nhập, hoả thủy bất xâm."
"Tổn thất thật sự là quá lớn."
"Quan phủ như thế nào cũng phải cho chúng ta một lời giải thích."
"Tây Giang Nguyệt của Nguyệt chưởng quỹ cũng bị hủy hoại, đây chính là tửu lâu đệ nhất Tề Châu, là biểu trưng cho Tề Châu của chúng ta."
"Haizz."
Vương Tài liên tục thở dài, biểu cảm tương đối đau khổ, thật đúng là người đang ngồi trong nhà cũng bị tai hoạ từ trên trời giáng xuống, nửa cái thân gia đều bị hủy hoại, tài phú mà mình cực khổ tích lũy không biết bao nhiêu năm, từ lúc tóc đen biến thành đầu bạc mới tích luỹ được chỉ trong thoáng chốc đã bị hủy hoại hết rồi.
Nguyệt Linh Lung phủi bộ quần áo, toàn bộ tro bụi rơi xuống, vẻ mặt không khỏi biến đổi.
Bồi thường hả.
Đây là chuyện tốt đó chứ.
Tửu lầu Tây Giang Nguyệt bị phá hủy, tổn thất này là không hề nhỏ.
Tuy không thể gọi là thương gân động cốt, nhưng cũng nguyên khí đại thương, rốt cuộc một toà tửu lầu Tây Giang Nguyệt này là toà tửu lầu đầu tiên mà Nguyệt gia bọn họ mở, ý nghĩa không tầm thường.
Vương Tài thấy Nguyệt Linh Lung đã phản ứng lại, âm thầm thở phào một hơi, đạo lý thô thiển như vậy thế mà vị Nguyệt chưởng lầu này lại không nhìn ra, thật là thua kém Nguyệt lão chưởng quỹ quá xa.
Không khỏi mở miệng hỏi: "Chuyện này của Nguyệt chưởng quỹ không phải một chuyện nhỏ, ngài nên truyền tin tức cho lão chưởng quỹ biết đi."
"Nếu lúc này không nói được thì sẽ đi mời lão chưởng quỹ ra mặt chủ trì công đạo."
Chỉ tìm một mình quan phủ thì chắc chắn không thể thực hiện được, làm quan thì làm sao dễ nói chuyện cho được, nên cần phải mời một nhân vật đức cao vọng trọng.
Lão chưởng quỹ của tửu lầu Tây Giang Nguyệt là Tông Sư được xếp hạng trên Địa Bảng, có hắn ra mặt nói chuyện thì khi bọn họ tỏ ý kiến thì sao quan phủ dám bỏ qua cho được.