Đã có tiền đặt cọc rồi, tiếp theo cứ chờ tin tốt của Đậu Trường Sinh là được.
Tấn Vương cầm một chiếc gương nhỏ ra, ngồi ngay ngắn ở trên ghế, sửa sang lại lông mày của mình, đồng thời cũng suy nghĩ xem tiếp theo nên liên lạc với Thánh nhân như thế nào.
Đậu Trường Sinh chỉ là một chiêu kế sách bên ngoài, Tấn Vương cũng không trông cậy việc này có thể giúp hắn chiến thắng, chuyện này chỉ dùng để hấp dẫn lực chú ý của Thái tử thôi.
Tấn Vương còn chưa bị ép đến sơn cùng thuỷ tận, mà cho dù có đến ngày đó đi chăng nữa thì Tấn Vương cũng không đem tất cả hy vọng ký thác dồn vào một người.
Từ khi còn bé Tấn Vương đã được ân sủng liên tục, cho rằng là Thánh nhân thích mình, nhưng từ sau khi lớn lên Tấn Vương cũng hiểu được, không phải do Thánh nhân thích mình, mà là do Thái tử khiến Thánh nhân cảm thấy bị uy hiếp.
Thái tử thông minh quyết đoán, mỗi khi triều thần khen ngợi thì như dao nhọn hướng về phía Thánh nhân, khiến cho Thánh nhân cảm thấy nặng nề, sợ một ngày ngủ dậy thấy Thái tử mang theo binh mã tiến vào cung.
Tình huống này hiếm khi xảy ra ở đại nhất thống vương triều trước, nhưng lại là niềm hi vọng lớn của Đại Chu, Thái Tông đã là một khởi đầu xấu, cho nên con cháu về sau cứ noi theo, đây gọi là học tập theo lễ pháp của tổ tông.
Cho nên Thánh nhân phải tự nâng đỡ bản thân mình, thậm chí là châm ngòi các hoàng tử khác, thế nên chư vương đều nhòm ngó ngôi vị hoàng đế.
Theo sự hiểu biết của mình về Thánh nhân thì Thánh nhân sẽ không khoanh tay chờ chết, cho dù là muốn nhường ngôi thì cũng không cam tâm trở thành một Thái thượng hoàng chỉ biết dưỡng lão, chắc chắn vẫn muốn âm thầm không chế triều đình.
Dạng người nắm giữ mọi thứ trong tay như Thái tử chính là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của Thánh nhân.
Bởi vì nếu Thái tử thật sự đăng cơ xưng đế thì đây rõ ràng là một chuyện hiển nhiên, cũng dễ dàng trừ bỏ được sức ảnh hưởng của Thánh nhân.
Ngược lại nếu như bản thân mình muốn đăng cơ xưng đế thì nhất định phải vượt qua được Thái tử, phải dùng một ít thủ đoạn khác người, đây chính là vết nhơ khiến triều thần trên triều đình bất mãn với mình, vậy thì càng phải dựa vào Thánh nhân hơn.
Tấn Vương hít một hơi thật sâu, cho dù biết rõ là như thế nhưng lại không thể làm gì khác được, bản thân mình bị Thánh nhân đẩy lên nhiều năm như vậy, sớm đã không có đường lui rồi, nếu như thất bại thì ngay cả cơ hội làm một vương gia nhàn tản cũng không được, kết cục chỉ có một con đường chết vì bạo bệnh mà thôi.
Lùi một bước cũng chết mà khoanh tay không làm gì cũng chết, vậy chẳng thà tranh thủ một cơ hội cho chính mình.
Còn về phần Đại Chu, nếu như ta chết rồi còn quan tâm nó bị cuốn đi như thế nào?
Không chỉ có Thánh nhân, còn có Thái Tông và Cao Tông.
Loại người như mình đây mới dễ nắm bắt, ngược lại Thái tử lại khó mà nắm bắt, nhìn vào thế cục này giống như bản thân mình đã bị nguy hiểm bao quanh, sắp rơi vào thất bại, nhưng trên thực tế bản thân mình đã đứng trong thất bại rồi.
Trừ khi Thánh nhân, Cao Tông, Thái Tông không có ý đồ gì khác, không quấy nhiễu vào nội bộ triều chính Đại Chu.
Nhưng thật sự sẽ có khả năng đó ư?
Tấn Vương khẽ cười lạnh.
Hiện giờ còn chưa đủ, bản thân hắn còn đang gặp rắc rối, tình thế còn ác liệt hơn ba phần.
Ánh mắt Tấn Vương nhìn về phía mật thất, trong mắt hiện ra sự lạnh lẽo, Đại Nhật Tông phái hắn tới là bởi vì Đại Nhật Tông không coi trọng mình, chỉ vì không thể vi phạm hứa hẹn ngày xưa nên mới cho tên lưu manh này tới đàm phán.
Muốn cầm tiền mà không muốn làm việc, làm gì có chuyện tốt như vậy.
Ngay cả thế lực lớn nhất bên phe mình cũng phản bội mình.
Thái tử thật sự quá mạnh rồi.
Lấy lùi để tiến, tìm đường sống trong cõi chết.
Tấn Vương đứng dậy phất ống tay áo, chậm rãi đi ra bên ngoài, thế cục này chỉ vừa mới bắt đầu, hi vọng vị ca ca tốt kia của mình sẽ nghĩ tới địch thủ chân chính của hắn.
Không phải là hắn mà là vị Thánh nhân không muốn thoái vị kia, còn có hai vị Thái Tông và Cao Tôn cũng muốn quay lại tiếp tục nắm giữ quyền cao chức trọng một lần nữa kia.
Đây không phải là cuộc chiến đoạt đích nữa.
Mà là cuộc chiến giành lấy ngai vàng thật sự.
Thần Đô này.
Không nên quay lại đây.
Quay trở lại cỗ xe xa hoa sang trọng của mình.
Đậu Trường Sinh xoa nhẹ huyệt thái dương, cảm thấy huyết áp đang tăng vọt, khi mới thấy Tần Vương hắn nghĩ rằng mình đã nhìn ra chân tướng sự việc, nhưng sau khi thấy Long Dương xuất hiện thì Đậu Trường Sinh phát hiện thật ra mình chẳng hiểu gì cả.
Đại Nhật Tông là người ủng hộ lớn nhất của Tấn Vương, Long Dương xếp thứ hai trên Địa Bảng chính là định hải thần châm của Tấn Vương.
Nhưng đây cũng là cây trụ lớn nhất chống đỡ bản thân lại trực tiếp sụp đổ, hắn đang nghĩ cách bán đứng Tấn Vương như thế nào?