Sợ là lần đầu Đậu Trường Sinh nhìn thấy Chính sử của Thương tộc, trong lòng hắn cũng đã bắt đầu nghi ngờ đối phương là hàng giả rồi, mà lần thứ hai đến cửa chính là thăm dò, thật ra gan của Đậu Trường Sinh to bằng trời, dám cá cược cả tính mệnh một cách điên cuồng như vậy, thế mà Đậu Trường Sinh lại còn cá cược thắng, thành công sống sót trở về, trên cơ bản đã xác nhận được Chính sử của Thương tộc vó vấn đề.
Nếu không có lần thăm dò này, cuối cùng trực tiếp xin lãnh giáo của một vị Thần Ma, sau đó bắt đầu vung đao, cho dù là người to gan cũng không dám làm như vậy, dù sao can đảm cũng không có nghĩa là bị điên.
Nhưng mà nếu đổi thành mình, cho dù trong lòng cảm thấy Chính sử của Thương tộc có vấn đề thì mình cũng không dám vung đao đi thăm dò.
Nhưng Đậu Trường Sinh lại dám.
Đậu Trường Sinh có thể thành công là chuyện đương nhiên.
Lừa người mà còn tạo nên sử sách được.
Cho thấy nội tâm của Đậu Trường Sinh vô cùng hung ác, xảo trá, vô tình.
Đặc biệt là đối với cấp trên Trần Nhân Mai.
Biết rõ được sự thật là tám phần mình cũng không chết được, còn ngụy trang đáng thương, ra vẻ như mình sắp chết đến nơi.
Đặc biệt là mượn chuyện này biểu hiện ra lòng trung thành và can đảm, nghĩa khí ngút trời của hắn, còn thoát tội được cho Đông Phương thần bộ và Trần thần bộ, mượn chuyện này mà lôi kéo lòng người.
Mà chuyện hãm hại Trần Nhân Mai, chỉ là một nét bút thêm mắt cho rồng mà thôi.
Đối với kết quả này, Tấn Vương cũng vô cùng kinh ngạc cũng như là khiếp sợ.
Trần Nhân Mai hay Quan Tín Nhiên kia ai cũng biết là của đảng Thái tử, Tấn Vương tự nhiên cũng biết rõ điều này, đây là một con chó hung dữ nhất của Thái tử, mượn quyền hành của Lục Phiến Môn, có thể nói là nhiều lần tạo nên đại án, mở đường cho Thái tử.
Gần đây bọn hắn cắn chặt lấy mình cứ như mình là kẻ địch lớn, nhưng nhân vật như vậy còn bị Đậu Trường Sinh chia năm sẻ bảy, trực tiếp bắt lấy, trong lòng Tấn Vương giật mình đồng thời cũng cảm thấy vô cùng kiêng kỵ.
Đậu Trường Sinh quá hung hãn.
Sau khi nghe rõ một lần nữa, Từ Trường Khanh mở miệng hỏi: “Trần Hầu cho rằng Quốc sư rốt cuộc là Linh tộc hay Thương tộc?”
Đậu Trường Sinh trả lời: “Thương tộc.’’
“Cuối cùng Quốc sư biến ảo ra thiên phú của chủng tộc, đấy là thiên phú của Thương tộc, hơn nữa một đôi mắt màu tím nhạt kia thật sự quá rõ ràng.”
Từ Trường Khanh gật đầu nói: “Nếu Quốc sư là Thương tộc, vậy thì đây chính là âm mưu của Thương tộc.”
Nếu là Thương tộc.
Mọi người cũng đã hiểu được, âm mưu này vô cùng sâu, cũng vô cùng đáng sợ.
Rõ ràng Quốc sư là người của Thương tộc nhưng lại ngụy trang thành Linh tộc là có ý gì?
Đương nhiên là để vu oan hãm hại, mà vị ngụy trang Linh tộc kia, sợ là đã bị Thương tộc bắt được, sau đó Quôc sư vào Nhân tộc, bắt đầu mượn Càn Nguyên Nhiên Huyết Đan vào tay. Càn Nguyên Nhiên Huyết Đan này vốn là Linh tộc khai chế, lấy cái này lôi ra quan hệ của Linh tộc, đó là chuyện rất bình thường.
Đợi đến khi mọi chuyện thất bại, chắc chắn Linh tộc sẽ trốn tránh trách nhiệm, sau đó phái sứ đoàn đến Nhân tộc, thuận thế tiêu diệt cả sứ đoàn của Linh tộc, mượn chuyện này sinh sự nháo ra động tĩnh, bức bách Đại Chu để cho sứ giả của Thương tộc rời khỏi Thần Đô.
Quốc sư sẽ dễ dàng rời khỏi nơi đầm rồng hang hổ như Thần Đô này, chỉ cần chờ một thời gian ngắn thôi, đợi đến khi sóng gió lắng xuống, Quốc sư có thể rời đi một cách dễ dàng, đến lúc đó nếu như lại cố tình bại lộ một tí tin tức.
Thì chuyện này có thể dễ dàng vu khống cho Linh tộc, như vậy sứ đoàn của Linh tộc tử vong chính là để yểm hộ cho Quốc sư của linh tộc rời đi, cũng mượn chuyện này cắn ngược lại, xóa bỏ mọi quan hệ với Linh tộc.
Đáng sợ nhất trong đó là, những năm gần đây sứ giả của Thương tộc còn liên tục đi vào, mà đến đều là bởi vì muốn hiệp thương mở ra mậu dịch, trong khi đó sứ đoàn của Thương tộc cũng mang theo hàng hóa, mượn danh sứ đoàn Thương tộc để buôn bán hàng hóa cho vạn tộc, hoàn thành một đợt mậu dịch.
Trong mắt Nhân tộc thì sứ đoàn Thương tộc đã thất bại nhiều lần, mỗi lần giao dịch đều không thành công, nhưng vẫn không ngừng đến đây, mượn cớ sứ đoàn giao dịch mậu dịch với Nhân tộc, bắn đầu đánh bóng tên tuổi.
Chuyện mất mặt như vậy Thương tộc làm cũng không ít nhưng chỉ là tham chút lợi ích nhỏ.
Hiện giờ xem ra, Thương tộc cố ý làm như vậy, là để tiếp ứng cho Quốc sư rời đi.
Cũng may là sau khi Quốc sư bại lộ, có thể lập tức trà trộn vào sứ đoàn hoàn thành luân chuyển Chính sử, từ đó hoàn mỹ mà ẩn nấp.
Đẩy mọi oan ức về phía Linh tộc, mượn Linh tộc để thoát thân, một hòn đá ném hai con chim.
Cuối cùng Thương tộc thoát khỏi chuyện này một cách sạch sẽ, ném hận thù cho Linh tộc, châm ngòi quan hệ của Nhân tộc và Linh tộc, nếu Nhân tộc khai chiến với Linh tộc thì cũng không phải chuyện xấu gì, mà nếu không khai chiến thì cũng không liên quan gì đến Thương tộc cả, ai bảo bọn họ mới là người thu hoạch được lợi ích lớn nhất chứ, tương lai lại có thêm một vị Thần Ma.