Thương tộc vì có thêm một vị Thần Ma mà hao tâm tổn trí như vậy, chuẩn bị không biết bao nhiêu năm, mà khi âm mưu lừa dối này sắp thực hiện được, cuối cùng suýt chút nữa đã thành công được.
Bọn họ đã bắt đầu rời đi, nếu ra khỏi Long Môn Quan đi tới biên cảnh thì có thể được Thần Ma Thương tộc ủng hộ, một khi đã có ý định như vậy thì khả năng rời đi được là rất lớn.
Từ Trường Khanh sợ hãi trong lòng, nếu như âm mưu của Quốc sư thành công, như vậy chắc chắn mình sẽ bị đóng đinh vào cột mà sỉ vả, trỏ thành sự sỉ nhục của lịch sử Nhân tộc, ngược lại Quốc sư sẽ trở thành anh hùng trong sử sách của vạn tộc.
May mắn, điều này đã không thành công.
Hắn thành thành khẩn khẩn nhìn về phía Đậu Trường Sinh.
Đây là một thế hệ nhân tài, thiên chi kiêu tử.
Có thể được Thiên Cơ Báo tôn sùng, hoàn toàn xứng đáng.
Nhưng đáng tiếc hắn không phải thứ tốt lành gì, vì muốn thăng tiến mà không từ thủ đoạn, lúc này đây nếu như Trần Nhân Mai không chết thì Từ Trường Khanh còn thật lòng vui mừng, thậm chí còn xem đối phương như là trụ cột của quốc gia.
Nhưng mà đối phương biết rõ trong đó có mờ ám, vậy mà cũng không cảnh báo Trần Nhân Mai, thậm chí thuận thế hại chết Trần Nhân Mai, cho dù hai bên có mâu thuẫn thì chỉ cần để Trần Nhân Mai bị cắt bỏ chức quan cũng được mà.
Cho dù Trần Nhân Mai như thế nào thì cũng là một vị võ đạo Đại Tông Sư nhị phẩm, có một món Bán Thần Binh nhất phẩm, đây là chiến lực võ đạo nhất phẩm, đối với Nhân tộc mà nói cũng là chiến lực không kém.
Cho dù sợ đối phương trả thù, bắt đầu thù hận mình thì trực tiếp ném đối phương tới Bắc Cương hay Nam Sơn cũng được, nhưng Đậu Trường Sinh lại chọn biện pháp cực đoan nhất, chơi chết Trần Nhân Mai.
Điều này ngược lại lại sáng rõ, nhưng sau khi Trần Nhân Mai chết, thực lực của Nhân tộc cũng bị tổn hại.
Thậm chí cũng là đả kích không nhỏ đến Đại Chu, vốn danh tiếng của Đậu Trường Sinh đã không tốt, phía trước làm quan nhỏ thì không nói nhưng hiện giờ còn bất chấp mọi thứ không biết kiêng nể gì, vì thăng chức mà không từ thủ đoạn, từ trước tới nay đều hại chết cấp trên để được thăng chức.
Loại này vừa nhìn đã biết là gian thần, loạn thần tặc tử, để cho loại người như vậy đảm đương vai trò trọng thần của Đại Chu, đối với Đại Chu cũng không phải là chuyện tốt, cho dù ai nhìn vào cũng thấy là Đại Chũ sẽ xong đời.
Nước mất nhà tan, tất có yêu nghiệt.
Ngay cả Từ Trường Khanh còn nghĩ như vậy, huống chi là người trong thiên hạ.
Từ Trường Khanh nhìn về phía Trần Vương, Đậu Trường Sinh thăng quan lên làm Điện chủ Chu Tước Điện là điều hiển nhiên, cho dù trong lòng Từ Trường Khanh không thích nhưng cũng không có ý định bắt chẹt đối phương ở chỗ này, có công mà không có thưởng, đây là đường tìm chết mà.
Công lớn như vậy thì có thăng lên làm Điện chủ Chu Tước Điện cũng quá ít, ít ra tước vị cũng phải tăng lên.
Nhưng mà Đại Chu quá khó khăn.
Trên thì có một vị tiên hoàng không chịu nổi cô đơn không có quyền lực, dưới lại có loại thần tử không từ thủ đoạn như Đậu Trường Sinh.
Vị Thủ phụ này là hắn, bây giờ đã không dám nói đến việc trung hưng Đại Chu, chỉ cần khiến Đại Chu vượt qua được một giáp chi loạn là được rồi.
Khi còn sống, không thấy Đại Chu tan vỡ là được rồi.
Đỗ Bắc Nguyên đưa tay ra vuốt chòm râu dài nhìn về phía Đậu Trường Sinh trước mặt, thấy vẻ mặt của đối phương vô cùng thân thành tha thiết, làm người cũng dịu ngoan, tướng mạo lại tuấn mỹ, mỗi một hành động đều khiến cho người khác cảm thấy có thiện cảm, giống như là một mặt trời nhỏ di động vậy.
Với kinh nghiệm của Đỗ Bắc Nguyên nhìn thì loại người này rất dễ tiếp xúc, cũng là kiểu người không tồi.
Cho nên Đậu Trường Sinh rất lợi hại, với kinh nghiệm hơn một trăm năm của mình, dĩ nhiên nhìn không thấu Đậu Trường Sinh, nếu như không biết trước bản tính của hắn âm hiểm xảo trá thì chắc chắn hắn sẽ cho là Đậu Trường Sinh dễ tiếp xúc, không có lòng dạ gì, là một người thiện lương.
Đỗ Bắc Nguyên lại nhìn thoáng qua Thái tử, rồi thở dài một hơi trong lòng, cho dù có một số chỗ maats mặt thì đây cũng là việc cuối cùng mình làm cho Thái tử.
Hắn chậm rãi đứng dậy, hướng về phía Đậu Trường Sinh bái lạy rồi nói: “Lão phu nhận tội với Trần Hầu.”
“Vì muốn cho Thương tộc một lời giải thích, lão phu đã có lỗi với Trần Hầu.”
“Lúc ấy còn muốn hy sinh tính mạng của Trần Hầu.”
“Bây giờ nghĩ lại, lão phu thật sự cảm thấy xấu hổ vô cùng.”
Tấn Vương đang trầm tư cũng bị bừng tỉnh, nghe hắn nói câu này xong mà trong lòng giận dữ, lão thất phu này đang muốn hại mình đây mà.
Đang tính mở miệng.
Nhưng một câu cũng không nói lên lời, một luồng lực lượng vô hình trực tiếp che Tấn Vương lại.
Đỗ Bắc Nguyên quay lưng về phía Tấn Vương, thành khẩn tiếp tục xin lỗi nói: “Mọi sai lầm đều là lỗi của lão phu.”
“Chuyện này không liên quan đến triều đình, hi vọng Trần Hầu không oán hận triều đình.”