Tấn Vương càng nghe càng kinh hãi, mặc dù không nhắc chữ nào tới mình, nhưng cuộc nghị sự cách đây không lâu, làm sao có thể duy trì được bí mật, Đậu Trường Sinh được Đỗ Bắc Nguyên nhắc nhở, chỉ cần muốn biết từ đầu đến cuối là có thể hiểu được hành vi của mình.
Lão già này đã bắt đầu không biết xấu hổ nữa rồi.
Tấn Vương, nguy rồi.
Đại Lương, Nguỵ Vương Cung.
Đại sảnh sừng sững uy nghiêm, Nguỵ Vương ngồi ở bậc thềm đá xanh trước đại điện, miện phục thêu mặt trời, mặt trăng, rồng, ngôi sao v.v các loại, đã tán lạc không còn có chút uy nghiêm ngày xưa nào nữa, lúc này quần áo Nguỵ Vương rối loạn, hình tượng vô cùng xấu thê thảm.
Trên bậc thềm đá xanh bên cạnh có một vò rượu, trong đó hơn phân nửa rượu ngon đã biến mất, đều bị Nguỵ Vương uống hết, lúc này hắn cầm vò rượu lên, ừng ực trực tiếp uống một ngụm lớn.
Rượu từ trong vò rượu chảy xuống, rượu bắn tung tóe khắp nơi làm ướt ngực của Nguỵ Vương, còn làm dính rượu lên bộ râu rậm của Nguỵ Vương, dọc theo râu chậm rãi nhỏ xuống.
Đậu Trường Sinh đau khổ.
Nguỵ Vương còn khổ hơn so với hắn.
Lần này, Đậu Trường Sinh tiến vào Thần Đô, hắn quả nhiên không phụ lòng kỳ vọng của Nguỵ Vương, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã làm rối loạn thế cục của Thần Đô, nhưng ngay khi hắn cho rằng mình nhất định phải được, sẽ giành được chiến thắng thì thế cục tốt đẹp lập tức bị rơi xuống.
Sứ giả Thanh Phong và Minh Nguyệt của Thương tộc đã chết, Nguỵ Vương quá hiểu rõ tính toán của các quan lại đó, cuối cùng chắc chắn sẽ lấy mạng sống của Đậu Trường Sinh làm lời giải thích.
Chuyện này.
Làm sao có thể chứ?
Làm sao Đậu Trường Sinh có thể chết được?
Chết dễ dàng như vậy, làm sao hắn còn có phong thái năm xưa ở thành Đại Lương?
Quả thật Nguỵ Vương không thể tin được một màn này lại xảy ra, trong thiên hạ người không muốn Đậu Trường Sinh chết, chắc chắn phải có Nguỵ Vương.
Nguỵ Vương còn muốn Đậu Trường Sinh làm xáo trộn Đại Chu, trở thành dây dẫn nổ phá huỷ Đại Chu.
Những thành tích của Đậu Trường Sinh trong quá khứ cũng không phụ lòng mong đợi của Nguỵ Vương.
Tề Châu chém rồng, cướp lấy Hắc Thủy Quan, suýt nữa gây chiến với Long tộc, thảm án Tiêu viên ở Lương Châu, mặc dù đã vạch trần được âm mưu của Cửu U Minh Giáo và phá tan âm mưu của bọn tặc tử ma đạo, nhưng một kích có ảnh hưởng lớn nhất đến Đại Chu là Thánh nhân thất đức, danh vọng của Đại Chu đã bị giáng một đòn mạnh.
Đừng xem thường điểm này, khi lòng người nghĩ về Chu thì Đại Chu nắm giữ được đại thế, mặc ngươi làm anh hùng cao minh đến mức nào, không được thiên thời, ngay cả Tiềm Long cũng vẫn là một con cá chạch lăn trong mương bùn cả đời mà thôi, nhưng khi lòng người trong thiên hạ chống lại Chu thì cho dù Đại Chu có mạnh đến đâu thì vẫn là pháo đài trên trời sẽ bị đẩy gãy xuống.
Thái sư tiền triều Đại Thương, năm xưa đã chấn chỉnh quan lại, mạnh mẽ dứt khoát cải cách thiên hạ, thay đổi cảnh tượng càng ngày càng suy tàn của Đại Thương, vực dậy khí thế hưng thịnh của Đại Thương, tiếp tục tục mệnh cho Đại Thương 30 năm.
Đáng tiếc sau khi Thương đế băng hà, tân đế kế vị lại không hài lòng với quyền lực quá lớn của thái sư, vì vậy đã đuổi thái sư ra khỏi triều đình, người đi là hết, không đến bao lâu Đại Thương lại lần nữa khôi phục tình trạng suy tàn ngày trước.
Một trăm năm sau, Đại Thương đã lung lay sắp đổ, thế cục ngày càng lụn bại, phản loạn nổi lên khắp nơi, đất đai cắt cứ, cho dù mời thái sư xuống núi một lần nữa thì cũng không có cách để phục hồi lại được.
Thái sư lúc tuổi già bôn ba làm việc cho Đại Thương, trấn áp phản loạn ở bốn phía, bình định không biết bao nhiêu phản tặc, nhưng thiên hạ đầy lỗ hổng, quét sạch một chỗ phản tặc thì sẽ hiện ra ba đạo khác, thiên hạ khắp nơi đều là khói mù, cuối cùng cũng bị quyền thần giết chết, cả nhà bị giết chết, tam tộc đều chết.
Thiên thời không nổi, đại thế không đến.
Tạo phản.
Đó chính là tự tìm đường chết.
Thái sư tiền triều lòng son dạ sắt hết mực trung thành, là một danh thần nổi tiếng trong thiên hạ, dù đã hơn hai trăm năm nhưng danh tiếng vẫn vững vàng, lưu danh thiên cổ.
Là bậc tiền bối được vô số sĩ tử xuất sĩ ngưỡng mộ, cũng là mục tiêu tôn sùng mà các đời đế vương ghi lại việc quan trọng, đây là chuẩn mực đạo đức của thần tử, đây là thần tử tốt, sẽ không bị quân vương nghi kỵ, từ đó trong lòng sinh oán hận, quốc gia gặp nạn sẽ bị diệt quốc.
Có vô số lời giải thích cho một hành vi, theo cách nhìn của Nguỵ Vương, thái sư Đại Thương này chính là chống lại đại thế nên bị đại thế nghiền ép.
Nhưng Nguỵ Vương biết thái sư Đại Thương lúc tuổi già thê thẩm, bị hậu bối làm nhục, chính cái chết thê thảm của hắn đã khiến cho hắn lưu danh sử sách, lưu danh thiên cổ, muôn đời kính ngưỡng.