Chương 839: Không cần cám ơn, đây là lão Trần ta phải làm
“Xin Quốc công cẩn thận điều tra ra chân tướng rõ ràng, lấy lại sự trong sạch cho chúng ta.”
“Phụ thân ta có dặn dò, lần tra án này, bất luận là kẻ nào cũng không được ngăn cản, chỉ cần có chứng cứ là có thể truy bắt.”
“Diệp Quốc sẽ không có lực cản tồn tại, nếu như có người dám can đảm không phối hợp, bí mật gây lực cản, Quốc Công hãy nói cho ta biết, ta sẽ cho Quốc Công một công bằng.”
Lời nói Thế tử chắc như đinh đóng cột, thể hiện ra quyết tâm ở trong lòng, Đậu Trường Sinh không khỏi cảm tạ, bắt đầu cảm tạ hết lần này đến lần khác.
Thế tử nhìn thấy vẻ mặt cảm động của Đậu Trường Sinh, trong lòng không khỏi khinh thường.
Hắn còn chưa dùng lực đâu.
Mà Đậu Trường Sinh đã ngã xuống rồi.
Đúng lúc này ầm một tiếng vang lên, cửa lớn cung điện bị đẩy ra, giọng nói đặc biệt của Trần thần bộ vang lên: “Đại nhân.”
“Khổ chủ đã mang đến.”
“Người này muốn kiện Diệp Hầu.”
Cung điện nguy nga sừng sững ở giữa trời đất.
Ngói lưu ly mảnh phản xạ ánh sáng, xa xa nhìn lại giống như hải dương màu vàng óng.
Cửa lớn cung điện sơn màu đỏ cũng bị Trần thần bộ đẩy ra, sau khi đi vào trong cung điện bèn bắt đầu lớn tiếng hò hét quát lên, âm thanh từ bên trong cung điện truyền ra, tiếng nói không ngừng quanh quẩn vang vọng, chấn động ngói lưu ly
Vô số ánh mắt không khỏi nhìn về phía Trần thần bộ.
Lúc này bầu không khí trò chuyện tràn ngập vui vẻ lại trong lúc nhất thời đột nhiên im bặt dừng lại.
Đối diện quyết tâm của Thế tử Diệp Hầu, Đậu Trường Sinh lộ ra vẻ rất xúc động hài lòng, trong lúc bất chợt nghe được những lời này, những lời đang muốn nói ra đột nhiên nuốt xuống, lộ ra ánh mắt ngơ ngác nhìn về phía Trần thần bộ.
Vừa rồi.
Bản thân mình nghe được cái gì?
Có phải nghe nhầm rồi hay không?
Khổ chủ.
Muốn tố cáo Diệp Hầu.
Sau hai chữ Diệp Hầu, Đậu Trường Sinh nhớ lại, ánh mắt mê mang ngơ ngác bắt đầu trở nên sắc bén, ánh mắt sắc như dao nhìn về phía Trần thần bộ. Là do ngày hôm qua rượu chưa đủ mạnh, hay là do ôm mỹ nhân không thơm.
Chỉ với thời gian một đêm mà đã tự tặng cho mình một niềm vui bất ngờ.
Ánh mắt Thế tử nặng nề, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng nhìn về phía Trần thần bộ đột nhiên xuất hiện. Hơn nữa bên cạnh Trần thần bộ còn có một thiếu niên gầy yếu, tuổi của thiếu niên này có vẻ còn nhỏ, dáng dấp khoảng chừng 15 tuổi.
Dáng người hơi gầy gò, ăn mặc cũng khá đơn bạc, trông có vẻ dinh dưỡng không đầy đủ, từ mái tóc khô queo héo rũ kia là có thể nhìn ra được. Đây là tầng lớp thấp nhất trà trộn vào trong Diệp Thành, cũng là người không cùng thế giới với Thế tử Diệp Hầu.
Loại người này e rằng cả đời Thế tử Diệp Hầu cũng sẽ không để ý, cũng sẽ không quan tâm, càng sẽ không biết gì về bọn họ.
Thứ mà Thế tử Diệp Hầu quan tâm là chuyện của quốc gia và thiên hạ, là chuyện sản sinh ra bí cảnh, là an nguy của Diệp Thành, sự sống còn của Diệp quốc.
Thế tử Diệp Hầu u ám nhìn vẻ mặt mờ mịt của đứa nhỏ, lại nhìn về phía Trần thần bộ, cuối cùng dời ánh mắt về phía Đậu Trường Sinh, nói: "Thế này là Quốc công có ý gì?"
Giọng điệu của Thế tử Diệp Hầu bình tĩnh, không đi hỏi Trần thần bộ. Thế tử Diệp Hầu nhìn ra được, Trần thần bộ là thuộc hạ của Đậu Trường Sinh, thế nên ý của Trần thần bộ cũng chính là ý của Đậu Trường Sinh.
Nhưng đó là sự hiểu lầm to lớn, Đậu Trường Sinh nào có biết Trần thần bộ đã làm ra trò trống gì cơ chứ.
Đậu Trường Sinh im lặng không trả lời, lão Trần đối xử với mình rất tốt, làm sao Đậu Trường Sinh có thể trực tiếp bán lão Trần được chứ. Dù sao thì cũng muốn nghe lão Trần giải thích một phen, một tay đã chậm rãi rút vào trong ống tay áo rộng thùng thình, mượn ống tay áo che dấu, đã bắt đầu lấy Thiên Tử Chi Tỷ ra.
Ngón tay nắm thật chặt Thiên Tử Chi Tỷ, Đậu Trường Sinh đã làm xong chuẩn bị.
Đậu Trường Sinh đã làm người hai kiếp, cũng đã trải qua lịch luyện, cũng hiểu được thiên hạ không phải cứ không đen thì là trắng, bản thân mình không thể nào dẹp yên được chuyện ác trong thiên hạ. Ngay cả khi mạnh như Thần Ma cũng không làm được, nhưng việc này không có nghĩa là bản thân mình có thể làm như không thấy.
Nếu như thật sự nhìn thấy được thì đương nhiên là có thể quản được thì quản.
Chuyện nhỏ thế này mà đã muốn đòi công bằng với Diệp Hầu rồi, còn ầm ĩ một trận như thế. Vậy chuyện Càn quốc muốn nuốt Diệp quốc thì tới đâu nữa?
Thiên mệnh đã tự có câu trả lời ở trong lòng nhưng mình không thể thỏa hiệp được. Có một ắt sẽ có hai, dẫu cái giá phải trả cho sự thỏa hiệp chẳng đáng bao nhiêu nhưng cũng không được. Cùng lắm thì tiêu nhiều tiền hơn một chút, đi ngăn cản Càn quốc chiếm đoạt Diệp quốc.
Trong chớp mắt, trong đầu Đậu Trường Sinh đã tưởng tượng ra một vở kịch long trời lở đất, là kiểu tự mình chém Thế tử Diệp Hầu, liều một trận quyết chiến với Diệp Hầu, cuối cùng xông ra khỏi Diệp Thành v.v.