Bẩm Hầu tóc bạc phơ, tràn ngập nếp nhăn và nốt đồi mồi, còn có một vị mặc lân giáp, mỗi một mảnh vảy này đều bị mài qua, mặt trên có một dấu vết nhìn như lộn xộn không thành hàng, nhưng từng mảnh vảy đều tổ hợp liên kết lại với nhau, sau đó các mảnh vảy rậm rạp chằng chịt tạo thành một chỉnh thể, vết xước phía trên đó tổ hợp thành một đồ án tinh xảo.
Phía trên lân giáp được khảm nạm bảo thạch, áo choàng tơ lụa ở phía sau lưng, nhưng cũng lộ rõ vẻ xa hoa, đao đeo bên hông, càng là phục trang đẹp đẽ.
Ánh mắt Thế tử Càn Hầu nhìn về phía Tiêu Thiên Hữu nhiều hơn một chút, khí tức của đối phương được tiết ra ngoài, lộ ra quy tắc pháp vực, điều này làm cho Thế tử Càn Hầu hiểu được, Tiêu Thiên Hữu đã hoàn thành đột phá, loại tình huống hiện giờ này là vừa mới đột phá, nguyên nhân là chưa nắm giữ cảnh giới hoàn mỹ, điều này cần phải bế quan một đoạn thời gian là có thể ổn định lại khí tức, chỉ là bởi vì đại chiến mở ra, ngược lại là không có thời gian này.
Thế tử Càn Hầu đặt chiếc mũ chiến đấu ở trên bàn, bản thân mình thì chậm rãi ngồi xuống ngay ngắn, trầm giọng mở miệng nói: "Tin tức mới nhất đã được truyền đến, quan quân hiện giờ đang hội tụ đạo binh, đã có 53 vạn."
“Trong đó phần lớn đều là đạo binh hạ phẩm, đạo binh trung phẩm có tám vạn, đạo binh thượng phẩm có một vạn.”
“Đại Tông Sư có tám vị, còn lại Tông Sư thì chỗ nào cũng có.”
"Bất luận binh lực, hay là cường giả võ đạo đều là quan quân chiếm ưu thế, hơn nữa bọn họ còn đang không ngừng tụ binh, mà chúng ta đã đi đến cực hạn, hậu phương không còn bao nhiêu dư lực ủng hộ chúng ta, là thời điểm để động thủ."
Tiêu Thiên Hữu vẫn khép hờ hai mắt, sau một khắc hoàn toàn mở to hai mắt ra, một đôi mắt lộ ra sắc bén, giờ phút này hào quang hội tụ, đôi mắt sắc bén như là đôi mắt của chim ưng.
Hắn lạnh lừng mở miệng nói: "Sớm nên động thủ.”
"Mặc dù lực lượng quan quân mạnh, nhưng bọn hắn quá mức phân tán, nói là muốn tụ binh lại cùng một chỗ, trong khoảng thời gian ngắn cùnh không có khả năng, cho nên bọn hắn nhìn như binh nhiều tướng mạnh nhưng thật ra là năm bè bảy mảng, chỉ cần hội tụ đủ lực lượng để tiêu diệt từng bộ phận là được."
"Nếu ngay từ đầu đã động thủ, bây giờ đều đã đánh bại quan quân, cũng không có khả năng để cho bọn họ hội tụ 50 vạn đạo binh."
Giọng nói của Tiêu Thiên Hữu lạnh như băng, trong giọng điệu cũng cất chứa oán khí, rất rõ ràng Tiêu Thiên Hữu cực kỳ không đồng ý đối với những hành vi gần đây của Thế tử Càn Hầu.
Trong ánh mắt nhìn về phía Thế tử Càn Hầu cũng tràn ngập khinh miệt, chỉ là một thằng nhãi ranh mà thôi, biết đánh trận là cái gì chứ?
Thời gian tụ binh lâu như vậy, nếu như cho bản thân mình một chi đội mạnh, đã sớm phá đảo được quan quân, trước tiên đánh bại mấy nhánh của quan quân, đến lúc đó người người cảm thấy bất an, nào dám bất chấp không kiêng nể gì mà đến đây tụ binh chứ.
Lại phân ra một vài đội quân yểm trợ đến đánh lén các nước chư hầu, khi trong nước bọn họ rung chuyển thì tiền tuyến nhất định sẽ bất an, lòng người bị dao động, làm sao còn có thể chiến đấu, đến lúc đó người có tâm tư lùi bước, đợi đến khi quan quân vừa lui, sau đó thừa cơ đánh lén, đây chính là đại thắng.
Đánh trận chiến này thật sự là nín thở, nếu như đổi vị trí để tự suy nghĩ, bên mình chiếm được ưu thế tuyệt đối làm sao lại phải đánh một trận chiến ngu xuẩn như vậy.
Tập hợp doanh trại đánh một trận ngu xuẩn, mặc dù Tiêu Thiên Hữu chướng mắt, nhưng cũng phải thừa nhận đây cũng là chính đạo đường hoàng.
Nhưng từ xưa đến nay đều là thực lực cường giả, không muốn xuất hiện biến số, do đó sẽ làm như vậy, nhưng chưa bao giờ nghe nói qua thực lực yếu, sau đó làm như vậy.
Bây giờ xuất hiện loại tụ binh này, sau đó cùng nhau dùng phương thức đánh quyết chiến, quá ngu xuẩn.
Thần thái của Tiêu Thiên Hữu cũng không che giấu, cho dù đối phương là đích truyền của Thần Ma, nhưng thanh danh như vậy không dọa được Tiêu Thiên Hữu, nếu không phải muốn giữ thể diện cho Đức Trạch thượng tiên thì hiện tại Tiêu Thiên Hữu đã sớm lớn tiếng mắng chửi, làm ầm lên.
Bẩm Hầu đã ở tuổi xế chiều, cũng không có lực lượng cùng kiêu ngạo của Tiêu Thiên Hữu, từ nhỏ Tiêu Thiên Hữu đã thuận buồm xuôi gió, tập kích bất ngờ Vương Đình Hồ Man, lập được kỳ công cái thế, công huân rực rỡ, chấn động vạn tộc, chính là danh tướng đương thời.
Một năm kia mới hơn ba mươi tuổi, chính là thời gian tốt đẹp.
Trong lòng cực kỳ kiêu ngạo, trong thiên hạ người có thể lọt vào tầm mắt đã ít lại càng ít hơn.
Mà Bẩm Hầu dần dần già rồi, khí chất anh hùng trong lòng đã sớm bị thời gian dài mài mòn, cũng là người đứng ra chủ động giảng hòa, mượn việc này để giảm bớt bầu không khí trong hiện trường: "Bây giờ thời cuộc đã vào lúc chín muồi, nên chủ động tiến công, đánh tan tất cả vọng tưởng của Đậu Trường Sinh.”