Hảo Hữu Tử Vong: Tu Vi Của Ta Lại Tăng Lên (Bản Dịch)

Chương 953 - Chương 953. Yểu Thọ, Sư Phụ Sắp Chết

Chương 953. Yểu thọ, sư phụ sắp chết Chương 953. Yểu thọ, sư phụ sắp chết

Thế tử Càn Hầu ngưng trọng nói: "Không nên ký thác hy vọng lên hết trên người bọn họ, Tiêu Thiên Hữu nơi đó mới là mấu chốt, chúng ta phải hấp dẫn chủ lực của quan quân, sáng tạo cơ hội cho Tiêu Thiên Hữu hành động."

“Chỉ cần Tiêu Thiên Hữu có thể cắt đứt lương đạo, sau đó lại xua quân lên bắc tấn công Ly quốc, chúng ta cứ như vậy mà trước sau giáp công, nhất định sẽ dành được đại thắng.”

“Đậu Trường Sinh dám xưng trăm vạn.”

“Vậy thì hãy để hắn mang theo cái tên Đậu trăm vạn vô cùng sỉ nhục này cả đời đi.”

“Để cho hắn biết thiên ngoại hữu thiên, người giỏi còn có người giỏi hơn."

"Giết!"

Tiếng gào thét rống lên giận dữ vang vọng ở giữa trời đất.

Từng tiếng gào thét, tiếng la giết và tiếng binh khí va chạm vào nhau chấn động trên hư không bốn phương tám hướng.

Lúc này một trận chiến đấu cực kỳ thảm khốc ác liệt đang xảy ra ngay tại đường biên giới của Khúc quốc, hai phe mạnh yếu rõ ràng, lá cờ chữ Tiêu nâng lên rất cao, nghênh gió vù vù bay phần phật.

Tiêu Thiên Hữu đè lại chuôi đao, giờ phút này hắn đứng ở trên cao nhìn xuống, nhìn chăm chú trận chiến đấu tập kích bất ngờ này.

Bất luận là binh lực hay là Thiên Châu, phe của Tiêu Thiên Hữu đều chiếm lấy ưu thế, mà đây lại là một trận tập kích bất ngờ cho nên quan quân không kịp trở tay, sa vào trong trạng thái hoảng loạn, kết quả chiến đấu như vậy, dựa theo kinh nghiệm của Tiêu Thiên Hữu trong dĩ vãng thì quan quân hoảng sợ, chủ tướng tiếc mệnh, tuyệt đối sẽ lựa chọn rút lui trước tiên.

Mà chỉ cần bọn họ vừa rút lui, vốn tinh thần sĩ khí đã thấp, để bọn hắn rút lui sẽ diễn biến thành bại lui, cuối cùng hoảng loạn sẽ lan rộng phân tứ tán khắp nơi, đây chính là một trận chiến thắng lớn.

Loại chiến đấu như vậy Tiêu Thiên Hữu đã đánh quá nhiều rồi, cũng là phương thức chiến đấu mà Tiêu Thiên Hữu thích nhất, tới lui ở bên cạnh kẻ thù, chờ đợi kẻ thù bộc lộ ra sơ hở, từ đó nhào ra đánh một kích trí mệnh.

Binh lực của phe mình nhiều, lại còn đánh lén, tuyệt đối chiếm cứ thế thượng phong, quan quân tướng lãnh muốn sống này đương nhiên sẽ phải chạy trốn.

Nhưng kinh nghiệm của dĩ vãng, giờ phút này lại là xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Quan quân này ngay từ đầu bối rối hoảng sợ nhưng bạo động xuất hiện không lâu sau đã khôi phục lại, chủ tướng hoá ra lại là một vị dũng mãnh, hắn chẳng những không lựa chọn đào tẩu mà ngược lại còn bắt đầu đích thân đốc chiến, liên tiếp giết nhiều tên bại binh, trong thời gian ngắn ngủi vậy mà đã chống cự được thế công của phe mình.

Thắng lợi là điều tất nhiên nhưng loại kết quả như thế này khiến cho Tiêu Thiên Hữu nhíu lông mày lại, bàn tay nắm lấy chuôi Đại Lương Đao trong vô thức đã dùng sức, sức chống cự của quan quân rất mạnh, nhìn tư Thái tử chiến không lùi của đối phương, chân mày của Tiêu Thiên Hữu càng nhíu sâu hơn, hoàn toàn đã vặn thành một cái chữ xuyên (川).

Đối tượng của cuộc tấn công bất ngờ đánh lén đầu tiên này, Tiêu Thiên Hữu cũng không phải lựa chọn một cách mù quáng mà chính là kết quả đã căn cứ vào tình báo hiện có, tinh tế tuyển chọn ra.

Bây giờ chủ tướng quân quan viên chính là tông thất Lô quốc, đối phương không lãnh binh ở tiền tuyến, cũng là bởi vì danh tiếng vị tông thất Lô quốc này không tốt, ở trong phán đoán của Tiêu Thiên Hữu thì hắn tuyệt đối không phải là thế hệ cương liệt gì, nếu như chiến cục bất lợi thì hắn tuyệt đối sẽ dẫn đầu lựa chọn chạy trốn, ưu tiên bảo vệ tính mạng của mình.

Đây là dưới tình huống bảo vệ Lô quốc, bây giờ là vì Đại Chu hiệu mệnh cống hiến, hắn là tông thất của Lô quốc mà không phải là tôn thất của Đại Chu, cảm giác thay đổi này lại đến từ đâu chứ, loại tình huống không hài hòa này nhất định đã có chuyện gì đó xảy ra mà hắn không biết.

Tiêu Thiên Hữu bình tĩnh suy nghĩ, nhưng giờ phút này sắc mặt tông thất Lô quốc phe quan quân trắng bệt một mảnh, không có một tia máu, hai mắt như tro tàn, hoàn toàn mất hết hi vọng, bây giờ hắn giống như một tượng gỗ máy móc.

Đúng vậy.

Hiện giờ tông thất Lô quốc đang mang một bộ mặt chết chờ đợi tử vong của mình đến.

Bây giờ binh lực áp vận lương thảo đi tiền tuyến vốn đã không nhiều thế mà lại còn bị Tiêu Thiên Hữu đánh bất ngờ, chiến đấu hoàn toàn là nghiêng về một bên, giờ phút này bọn họ miễn cưỡng chống đỡ lại một chút, đó cũng là ánh chiều tà cuối cùng, thất bại là điều tất nhiên không thể tránh khỏi.

"Tướng quân."

"Không thể tiếp tục đánh được nữa."

"Rút lui thôi."

"Nếu không rút lui thì không còn cơ hội, muốn đi cũng đi không được đâu."

"Chúng ta có thể chiến đấu đến giờ phút này là đã xứng đáng với triều đình rồi, xứng với Đại Chu, càng xứng với Thiên sử."

Mắt thấy binh bại càng ngày càng nhiều, một tên thống lĩnh khoác trọng giáp nhiễm đầy máu ở phía trên đã đi tới bên cạnh tông thất Lô quốc, liên tục mở miệng thuyết phục tông thất Lô quốc.

Bình Luận (0)
Comment