Bên Kinh Đồ dù tốt cũng không thể bằng được một nơi như Ma Đô, nơi mà đời trước hắn đã ở lại một thời gian rất dài.
Hắn nhìn quanh bốn phía, phát hiện vị trí mình đang đứng là một kiến trúc bị bỏ hoang.
Chỉ có điều, thông qua đống đồ vật mới tinh bị ném lung tung khắp mặt đất của kiến trúc này có thể biết được, nơi này vẫn thường xuyên có người tới.
“Cũng được nhỉ, nơi này vẫn có người tới thường xuyên, tức là vị trí của nó cách khu vực an toàn của Ma Đô không quá xa, lần này xem ra truyền tống tới được một chỗ tốt rồi.”
Lâm Tử Lạc nhanh chóng đưa ra phán đoán.
Thực ra, hiện tại căn cứ lớn nhất Ma Đô chưa được tính là khu vực an toàn của Ma Đô.
Dù sao nó cũng không trải qua vương triều của lũ zombie, nhận được sự thừa nhận từ hệ thống trò chơi tận thế.
Hắn nhanh chóng đi ra khỏi tòa kiến trúc đổ nát.
Mặc dù bây giờ là ban đêm nhưng không hề ảnh hưởng đến sức quan sát của hắn.
Thông qua một lượt tra xét, hắn đại khái đã đoán được vị trí của mình hiện tại.
“Dùng tốc độ cao nhất đi về phía trước non nửa giờ là có thể tới một cửa hàng ở Ma Đô!”
Vừa nghĩ tới việc sắp gặp được Thanh Long lão ca, lấy lại đồ mà Thanh Đế để lại trong tay hắn, Lâm Tử Lạc không khỏi hưng phấn.
Chỉ bằng hai vị Thanh Đế và Thanh Long lão ca này của hắn là có thể biết thứ đồ được lưu giữ lại này không thấp hơn cấp Truyền Thuyết!
Có khi còn hơn một chút, đến cấp Thần Thoại…
Đáng nói là hai ngày qua Lâm Tử Lạc cũng không quên cho Cửu Lê Châu cắn nuốt thêm năng lượng.
Sau khi ăn liền mười mấy bộ cơ giáp, quá trình tiến hoá của Cửu Lê Châu đã tăng lên 98%.
Chỉ cần thêm một bộ cơ giáp nữa là hoàn thành tiến hoá!
Lâm Tử Lạc dự định gặp được Thanh Long rồi, nhận được bảo bối, sẽ để Cửu Lê Châu thăng cấp lên bậc Truyền Thuyết luôn.
Đến lúc đó, nhận liền một lúc hai tính năng lớn mới, hắn không tin mình không thâu tóm được một thế giới phó bản nho nhỏ!
Vừa nghĩ vừa lao đi như bay.
Chỉ lát sau, hắn đã thấy hình dạng của khu vực an toàn ở Ma Đô.
Khác hẳn với quy hoạch xây dựng kiến trúc cũ kĩ ở khu an toàn của Kinh Đô, thiết kế của khu an toàn ở Ma Đô là đập đi xây lại.
Một lượng lớn kiến trúc hiện đại, cao ốc của các tiểu khu bị phá dỡ, để ra một bãi đất trống, xây dựng một tầng tường thành bằng sắt thép thật dày.
Hình dạng của tường thành này rất giống với tạo hình của thành tường Thi Hoàng thành, chỉ là vì thời gian xây dựng thiếu thốn nên còn lâu mới hùng vĩ được như Thi Hoàng thành.
Nhìn thấy tường thành từ phía xa, Lâm Tử Lạc vẫn hơi kinh ngạc.
Bởi vì trong ấn tượng của hắn, ở khoảng thời gian này, tốc độ xây dựng khu vực an toàn của Ma Đô còn chưa đạt tới tốc độ này.
Không cần nghĩ cũng biết đây là kết quả của hiệu ứng cánh bướm do mình gây ra.
Là thành thị đầu tiên kích hoạt nền tảng chuyển giao công việc, hơn nữa nhà họ Lý luôn đối đầu với quân đội cũng đã biến mất, nên tốc độ kiến thiết tăng nhanh cũng là hợp tình hợp lý.
Có thể nhìn thấy bóng dáng tường thành, nghĩ là khu vực an toàn đã cách rất gần rồi.
Khi hắn dùng hết tốc lực để chạy, chẳng mấy chốc đã đến cổng thành khu vực an toàn.
Sau đó hắn nhìn thấy một dòng chữ màu đỏ tươi to đùng trên tường thành: “Nhiệt liệt hoan nghênh đại lão Nhai Tí quay về khu vực an toàn của Ma Đô”.
Cái này… hình như hơi khoa trương.
Bởi vì bây giờ là ban đêm, bên ngoài cổng thành của khu vực an toàn không có quá nhiều người.
Cho nên ba người đột nhiên xuất hiện cực kì dễ thấy.
Sau khi thấy rõ những người có tiêu chí mặc áo đen và đeo mặt nạ, hai người ở trên tường thành đứng ngồi không yên, vội vàng men theo cầu thang đi xuống, chạy tới chỗ Lâm Tử Lạc.
Lâm Tử Lạc tập trung nhìn lại, hai người này cũng là người quen.
Một người là kiếp trước cùng hắn thống lĩnh khu vực an toàn của Ma Đô, Dịch tướng quân Dịch Chính Thanh.
Một người khác là mới quen, hội trưởng của câu lạc bộ Tử Thần, Cao Đống.
“Ngài Nhai Tí, ngài Đại Ngốc, ngài Quỷ Đồng, hoan nghênh quay lại Ma Đô.”
Sau khi chạm mặt, Dịch Chính Thanh lễ phép chào hỏi.
Dịch Chính Thanh này có vẻ ngoài cực kì nhã nhặn, đeo một cái kính mắt gọng vuông, nhìn qua trông giống như một tướng quân tú tài trong truyền thuyết.
Chỉ là, Lâm Tử Lạc biết nội tâm của tên này cực kì điên cuồng.
Bất kể là chỉ huy tác chiến hay tự tham gia chiến đấu, thủ đoạn đều cực kì độc ác.
Đồng thời hắn và nhà họ Lý ở Ma Đô không hợp nhau nên đã xảy ra rất nhiều xung đột, cũng thành công đánh lạc hướng sự chú ý của đám người Vinh Chiến, để Lâm Tử Lạc trước kia có cơ hội trưởng thành hơn.
Đương nhiên, ra tay độc ác với địch nhân, nhưng đối xử với người mình lại không tệ.
Tóm lại, tích cách như thế này khiến Lâm Tử Lạc yêu thích.
“Ha ha, Lâm lão đại và người anh em Đại Ngốc, Quỷ Đồng, đã lâu không gặp, cuối cùng cũng thấy mọi người rồi.”
Cao Đống đợi Dịch Chính Thanh dứt lời mới đứng ra nói chuyện, cực kì nể mặt Dịch Chính Thanh.
Còn Cao Đống này là kiểu người sáng suốt trong việc hòa hợp với người khác, nhưng lại không hiểu rõ tầm quan trọng của sức mạnh cá nhân trong những ngày tận thế.