Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 338 - Chương 339: Ta Giáo

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 339: Ta Giáo

Nha, Tiểu Hắc có phát hiện?

Trần Hạo thần sắc khẽ động, vội vàng đi theo mèo mun. Vòng qua đám người, đi vào một lối khác của tòa nhà cao tầng.

Đến nơi này, Tiểu Hắc đi tới một chỗ rồi kêu một tiếng.

Trần Hạo đi qua xem xét, lông mày nhảy lên.

Trên mặt đất, hắn thấy được một cánh tay, nhìn giống như vừa bị chém đứt không lâu.

Vừa quan sát, Tằng Vân Tú đã kích động nói:

- Là khí tức của tên đàn ông cặn bã kia, đây là tay của gã, gã quả nhiên không chết, chỉ bị bắt đi.

Trần Hạo nhìn về phía mèo mun:

- Tiểu Hắc, có thể căn cứ vào khí tức trên cái tay này đuổi theo hay không?

Mèo mun nhẹ gật đầu.

Trần Hạo liền lái xe tới, sau đó dưới sự chỉ điểm của mèo mun, một đường rời đi.

Sau bảy lần quặt tám lần rẽ, không biết từ lúc nào họ đã rời khỏi thành phố Vu Vân, đi tới bên ngoài một nhà máy ở vùng ngoại thành.

Đến nơi này, mèo mun kêu một tiếng, vuốt mèo chỉ đến nhà máy.

Trần Hạo dừng xe, quan sát nhà máy.

Đây là một nhà máy đã đóng cửa rất lâu rồi, Trần Hạo dùng Âm Dương Nhãn phát hiện, trong nhà máy có không ít khí tức của người sống, cũng có một cỗ tà khí quỷ dị ẩn núp.

Lông mày Trần Hạo nhíu lại, khi hắn đang muốn nói chuyện, đột nhiên sắc mặt khẽ biến, quay đầu nhìn về phía cách đó không xa.

Hắn cảm giác được khí tức pháp lực, hơn nữa khí tức này còn không chỉ một.

Kỳ quái, nơi này tại sao có thể có tu sĩ? Trong đó dường như còn có một khí tức có chút quen thuộc, nhưng hắn không nghĩ ra là ai.

Quan sát tỉ mỉ một hồi, hắn phát hiện ở một chỗ âm u hẻo lánh, có một chiếc xe dừng lại.

Trần Hạo trầm ngâm một lát, nói:

- Tiểu Hắc, đại tỷ, hai người ở trên xe chờ ta.

Nói xong, Trần Hạo xuống xe, đi về phía phát ra khí tức pháp lực.

Khi Trần Hạo đi về phía đó, hắn thả khí tức của mình ra.

Hắn không tu luyện công pháp, pháp lực của hắn, tất cả đều là ban thưởng khi làm nhiệm vụ.

Cho nên khi hắn muốn ẩn giấu pháp lực thì không một ai có thể thăm dò, trừ phi hắn chủ động phát ra.

Đã phát hiện ra đồng đạo, vì để tránh phiền phức, Trần Hạo chỉ có thể thả ra khí tức pháp lực của mình để chứng minh thân phận.

Sau khi hắn thả ra khí tức pháp lực, chiếc xe nơi âm u kia lập tức mở cửa xe, sau đó hai người đi xuống.

Khi đi tới gần, Trần Hạo dừng lại, có chút kinh ngạc.

Ô, thật sự có người quen.

Hai người xuống xe, là một nam một nữ.

Nam hơn ba mươi tuổi, dáng người khôi ngô, lạnh lẽo nghiêm nghị, có chút nghiêm túc.

Nữ hai mươi tuổi, tóc dài ngang vai, khí chất thoát tục, chính là Kim Tiểu Linh, hảo tỷ muội mà Vương tỷ đã giới thiệu với mình.

Gặp được người quen, Trần Hạo nở nụ cười, bước qua, mở miệng nói:

- Kim tiểu thư, từ khi chia tay đến giờ không có việc gì chứ.

- Trần tiên sinh, anh giấu giếm đủ sâu nha, nếu không phải lần này nhìn thấy, tôi cũng không biết, anh lại là một vị đồng đạo.

Kim Tiểu Linh cũng mở miệng, vẻ mặt tươi cười như hoa, ý vị không rõ.

Trần Hạo nói:

- Sao có thể nói giấu giếm, chỉ là Kim tiểu thư không nhìn thấu thôi.

Kim Tiểu Linh cười nói:

- Ý của Trần tiên sinh là tu vi của tôi yếu, có mắt không biết Thái Sơn sao?

Trần Hạo nói:

- Làm sao dám, chỉ là tôi giỏi về ẩn giấu thôi.

Kim Tiểu Linh:

- . . .

- Tiểu Linh quen vị đạo hữu này sao? Không giới thiệu một chút sao?

Đột nhiên nam tử nghiêm túc mở miệng nói.

Không đợi Kim Tiểu Linh giới thiệu, Trần Hạo đã chắp tay thi lễ:

- Tam Thủy Quan Trần Hạo, gặp qua đạo hữu.

Ánh mắt nam tử nghiêm túc khẽ động:

- Trần Hạo, tôi biết có một vị tán tu tên là Trần Hạo, không biết. . .

Trần Hạo nói:

- Ừm, chính là tôi.

- Hóa ra là Trần đạo hữu, tự thân Nhập Đạo, pháp lực thâm hậu, còn có linh sủng làm bạn, đạo hữu không hổ là thiên chi kiêu tử trong thế hệ mới của Đạo môn, hôm nay may mắn gặp được, Đái Vân thất lễ.

Nam tử nghiêm túc lộ ra một khuôn mặt tươi cười, sau đó đáp lễ lại.

Kim Tiểu Linh nghe được lời này, ánh mắt chớp động, ngạc nhiên nhìn về phía Trần Hạo.

Nếu đồng bạn của cô không nói, cô còn không biết Trần Hạo chính là vị thiên kiêu nổi tiếng trong Đạo môn, đây chính là người khiến rất nhiều nhân vật trong Ban Ngành Liên Quan đều phải sợ hãi thán phục, vô cùng có khả năng trở thành một trong những tu sĩ đỉnh phong trong tương lai. Chỉ tiếc là đã có hiệp nghị, nên không dễ lôi kéo.

- Đái Vân đạo hữu quá khen, chỉ là chút đạo hạnh tầm thường mà thôi, không đáng nhắc tới.

Trần Hạo khiêm tốn, cũng không muốn tiếp tục chủ để này, nên nói sang chuyện khác:

- Hai vị đạo hữu tới đây, chẳng lẽ cũng phát hiện nhà máy kia có vấn đề?

Đái Vân nói:

- Đúng vậy, nhà máy này là một chỗ tụ tập của một phân bộ tà giáo, chúng tôi cũng là từ trên mạng chặn được một chút tin tức mới phát hiện nơi này, đạo hữu chẳng lẽ cũng vì cái này mà đến?

Trần Hạo nói:

- Xem như thế đi, ở thành phố Vu Vân tôi gặp một nữ quỷ, nghe được chuyện thảm của nàng, con gái của nữ quỷ kia vô cùng có khả năng vì trả thù mà giết người, điều này sao có thể được, pháp luật nhân gia sao có thể cho phép, giết người là không đúng, vì thế tôi liền truy xét một hồi, kết quả là đi tới nơi này."

Đái Vân:

- . . .

Kim Tiểu Linh:

- . . .

Ngươi là một người trong giới tu hành, lại nói với chúng ta về pháp luật. Việc này thích hợp sao?

- Hóa ra là như vậy, thật là đúng lúc, chúng tôi lấy được tin tức, nói nơi này có hoạt động, đoán chắc không phải chuyện gì tốt, đạo hữu đã tới, không bằng chúng ta cùng hành động?

Đái Vân mở miệng nói ra.

Trần Hạo cười nói:

- Được, đánh kẻ phạm tội, người người đều có trách nhiệm.

- Tiểu Linh, thông báo một chút, bắt đầu hành động.

Thấy Trần Hạo đáp ứng, lúc này Đái Vân hạ lệnh.

Kim Tiểu Linh gật đầu.

Không bao lâu, Kim Tiểu Linh ở giữa, ba nam hai nữ, từ trên xe bước xuống, thêm cả Trần Hạo cùng đi về phía nhà máy.

Vừa đi, Trần Hạo vừa thăm dò hỏi:

- Đái Vân đạo hữu, anh nói đây là một phân bộ tà giáo? Là tà giáo gì? Chẳng lẽ ở thời đại thịnh thế này còn có yêu tà dám làm loạn?

Đái Vân nói:

- Nói là tà giáo, thật ra cũng không đúng, nói chính xác là một yêu nhân, lợi dụng lòng người, thu nhận tín đồ, sau đó thu thập ý niệm chúng sinh, muốn ngưng tụ tà phật pháp tướng. Năm năm trước, yêu nhân này bị phát hiện, Ban Ngành Liên Quan chúng ta đã ra tay tiến đánh, đáng tiếc yêu tà cẩn thận, giỏi về ẩn tàng, chúng ta vẫn không tìm thấy chân thân của nó, diệt mấy nơi cũng không tiêu diệt được, vô cùng khó chơi.

Trần Hạo giật mình:

- Nói như vậy, tà giáo này cũng chỉ có một yêu nhân lợi hại, những kẻ khác đều là tín đồ phổ thông?

Đái Vân gật đầu:

- Đúng vậy, lần này phát hiện ra phân bộ này, chúng ta đã quan sát mấy ngày, đáng tiếc yêu nhân từ đầu đến cuối vẫn không hiện thân, hiển nhiên chân thân của nó không ở nơi này, đã như vậy, chỉ có thể triệt phá nơi này, phòng ngừa nhiều người dân vô tội bị tai họa.

Trần Hạo gật đầu.

Từ những tin tức này, Trần Hạo kết hợp với những gì mình biết, phân tích một số việc.

Triệu Linh Xảo kia là một cô gái trẻ, muốn có kế hoạch chu đáo chặt chẽ để trả thù, sợ rằng rất khó, có lẽ trong kế hoạch này có những kẻ trong tà giáo hỗ trợ, thậm chí có khả năng chính là tà giáo gây nên.

Dù sao muốn truyền bá tà giáo, còn không phải là ra tay từ người có nhu cầu sao, tình trạng như Triệu Linh Xảo là đối tượng tốt nhất để phát triển.

Một đường đi tới gần nhà máy, tường viện đơn giản kia căn bản không ngăn được một đám người có tu vi.

Xoay người trở ra, Đái Vân phân phó thuộc hạ tản ra, vây quanh nhà máy, mà Đái Vân và Trần Hạo ở một chỗ, đi vào từ cửa chính.

Xuyên qua một cánh cửa sắt, Trần Hạo nhìn thấy tình huống bên trong.

Ở giữa nhà máy rộng lớn, một cái đài được xây dựng, trên đó có một cái bàn, trên bàn có một bức tượng ba đầu bốn tay cao cỡ một người, vẻ mặt an lành như Phật tượng.

Xung quanh cái bàn, có mười người mặc tăng bào màu vàng, tất cả đều cạo đầu trọc, giống như người thần kinh, thân thể run rẩy, miệng lẩm bẩm hướng tới tượng Phật.

Bình Luận (0)
Comment