Đảo mắt một vòng, Trần Hạo thấy được ba người.
Một nam một nữ bị trói.
Nữ bị bịt kín miệng, vẻ mặt hoảng sợ, ô ô giãy dụa, nước mắt chảy ngang.
Nam bị chặt đứt một một tay, đã hôn mê.
Một người khác, bị một cái áo khoác màu đen bao phủ, nhìn dáng người mảnh mai, tay phải còn cầm một thanh khảm đao.
Nếu không có gì bất ngờ, hai người bị trói kia chắc là hai vợ chồng đã vô tình khiến Triệu Linh Xảo bị hủy dung, lại hại chết Tằng Vân Tú.
Mà người mặc áo khoác màu đen, hẳn là Triệu Linh Xảo.
Đây là muốn. . . hiến tế! Quả nhiên là tà giáo!
Trần Hạo thầm than, sau đó nhìn về phía Đái Vân, nói:
- Đạo hữu, làm sao bây giờ?
Đái Vân nói:
- Toàn bộ bắt lại, tà khí mang đi, người giao cho cảnh sát bản địa, có tội thì phải chịu phạt, vô tội thì cải tạo.
Trần Hạo chần chờ một chút, nói:
- Người mặc áo khoác màu đen, hẳn là một cô gái vô tội, nàng còn chưa làm ra việc sai trái, nếu như đạo hữu tín nhiệm ta, không bằng giao cho ta phụ trách đi?
Đái Vân liếc qua bên người Trần Hạo, thấy Tằng Vân Tú đang khẩn trương lo lắng, gật đầu nói:
- Đương nhiên có thể.
- Đa tạ.
Trần Hạo nói lời cảm tạ.
Sau đó, Đái Vân phân phó, hành động bắt đầu.
Năm thủ hạ của y vây bốn xung quanh, bắt đầu tiến công.
Kinh biến đột nhiên xảy ra, khiến những người đang lẩm bảm trước tượng Phật đều biến sắc, vội vàng đứng lên chống lại.
Nhưng đối mặt với năm chiến sĩ tu đạo được nghiêm chỉnh huấn luyện, chuyên môn bồi dưỡng chiến đấu, những người bình thường bị mê hoặc tẩy não chỉ có thể phản kháng yếu ớt.
Chỉ trong chốc lát, mười người cả nam lẫn nữ đã bị đánh ngất xỉu ngã xuống đất.
Bên này nhẹ nhõm giải quyết, Trần Hạo cũng đi đến bên cạnh người mặc áo khoác màu đen.
Bị kinh biến hù đọa, người mặc áo khoác màu đen hoảng sợ lui về phía sau mấy bước, chân tay có chút luống cuống, hoàn toàn là người mới vào nghề.
Nếu thật sự là người tâm ngoan thủ lạt, lúc này nếu không phải chạy, thì sẽ bắt lấy một người làm con tin mới đúng.
Trần Hạo tới gần, người mặc áo khoác màu đen kịp phản ứng, theo bản năng mở miệng nói:
- Anh đừng tới đây.
Tiếng nói này là giọng nữ, rất trẻ trung, đã xác nhận được suy đoán của Trần Hạo.
- Em là Triệu Linh Xảo đúng không, đừng sợ, anh không phải đến bắt em, anh tới cứu em.
Trần Hạo mỉm cười nói.
- Tôi không muốn anh cứu.
Người khoác áo màu đen rất kích động, lớn tiếng phản bác, sau đó cô tựa hồ nhớ ra cái gì đó, giơ đao lên muốn chém về phía nữ nhân bị trói.
Nữ nhân dọa sợ, hai mắt mở trừng, khẽ đảo một cái, ngất đi.
Trần Hạo bay vút qua, chạy tới gần người mặc áo khoác, bắt lấy nàng tay, đoạt lấy khảm đao. Lúc này mới nói:
- Cô bé, đừng xúc động, xúc động là ma quỷ.
- Anh thả tôi ra, tôi muốn báo thù, ô ô, bọn họ hại chết mẹ tôi, bọn họ đáng chết.
Người mặc áo khoác khóc to.
Trần Hạo chân thành nói:
- Yên tâm đi, lưới trời lồng lộng, tuy thưa nhưng khó thoát, hại người nhất định sẽ bị pháp luật nghiêm trị, nhưng chúng ta không thể dùng thủ đoạn kịch liệt như vậy, phải tin tưởng pháp luật.
Người áo khoát đen dừng lại.
Mèo mun đi theo nghe được lời Trần Hạo, khẽ liếc mắt một cái.
Chủ nhân ngu xuẩn kia thật sự biết lừa người, ở cùng ngươi lâu như vậy, tính tình của ngươi ra sao ta không biết? Cái gì mà pháp luật nghiêm trị, nếu ở đây không có những người khác, ngươi sẽ rất vui lòng nhìn cảnh báo thù này đi, thật là một kẻ chuyên làm trò cười.
- Còn nữa, mẹ của em cũng ở đây, chị ấy cũng không hi vọng em bước lên con đường không có lối về.
Trần Hạo lại bổ sung một câu.
- Mẹ! Mẹ, mẹ không phải. . .
Người mặc áo khoác sợ ngây người, run rẩy nói.
Trần Hạo cười cười, ngưng tụ một đoàn linh quang bắn lên thân người mặc áo khoác.
Sau đó, cô liền thấy Tằng Vân Tú đứng ở bên cạnh, lệ rơi đầy mặt.
- Mẹ! Mẹ đã trở về, mẹ không chết?
Người mặc áo khoác đột nhiên nhấc mũ lên, lộ ra một gương mặt nửa bên thanh tú trắng nõn nửa bên vết sẹo dữ tợn xấu xí, kích động hô.
- Xảo Xảo, con gái ngoan của mẹ, con không được vọng động, không được phạm sai lầm, con như vậy, mẹ sẽ đau lòng.
Thấy con gái có thể nhìn thấy mình, Tằng Vân Tú thút thít mở miệng.
Mẹ!
Triệu Linh Xảo khóc lớn bước đến, nhưng cô bé lại đi xuyên qua thân thể Tằng Vân Tú.
- Chuyện này, mẹ, người. . .
Triệu Linh Xảo trợn tròn mắt.
Trần Hạo thở dài nói:
- Mẹ của em đã chết, hiện tại đây là hồn phách của mẹ em, cô bé, em và mẹ đi sang một bên nói chuyện đi, chuyện này em đừng tham gia.
Tằng Vân Tú cũng liền vội nói:
- Xảo Xảo, nghe lời, người xấu không có chuyện tốt, con không được nghĩ linh tinh nghe chưa?
Nước mắt Triệu Linh Xảo chảy đầy mặt, sau một lúc lâu mới khe khẽ gật đầu, sau đó cùng Tằng Vân Tú đi tới bên cạnh, nói chuyện hàn huyên.
Không bao lâu, báo động vang lên, sau đó một đội cảnh sát xông vào nhà máy.
Đái Vân quen thuộc trao đổi với cảnh sát, sau đó để cảnh sát mang những tín đồ tà giáo đã bị đả thương và đôi nam nữ bị trói kia đi.
- Trần Hạo đạo hữu, cô bé này kia giao cho ngươi, nếu không có việc gì, chúng ta sẽ mang tà khí đi trước.
Đái Vân đi tới bên cạnh Trần Hạo, vừa cười vừa nói.
Trần Hạo gật đầu:
- Đa tạ Đái Vân đạo hữu, lần này làm phiền anh, về sau có chuyện gì có thể tới Tam Thủy Quan tìm tôi.
Nhiệm vụ cần phải hợp tác, hơn nữa mục tiêu nhiệm vụ liên quan đến chuyện không tốt, được Đái Vân trợ giúp, Trần Hạo cũng không thể không nhớ ơn.
Cũng may Ban Ngành Liên Quan cũng vì quốc gia phục vụ, thủ hộ Hoa Hạ, về sau coi như tìm hắn, cũng là vì Hoa Hạ xuất thủ, Trần Hạo đối với việc này cũng không kháng cự.
Đái Vân cười nói:
- Một chút việc nhỏ, cần gì nói đến, sau này gặp lại đạo hữu.
Nói xong, y không nói nhảm nữa, phân phó thủ hạ, lấy đi tà phật, nhanh chóng rời đi.
Nhìn nhóm người Đái Vân rời đi, Trần Hạo bĩu môi.
Quả nhiên là người của Ban Ngành Liên Quan, nói chuyện quả nhiên không giống.
Cái gì mà chỉ là một việc nhỏ, không cần nói đến, nếu đã như vậy, sao còn nói sau này còn gặp lại, cái này không phải ý muốn nói, về sau khẳng định sẽ tìm ta sao.
Chờ nhóm người Đái Vân đi hết, trong nhà máy an tĩnh lại, chỉ còn hai mẹ con Tằng Vân Tú cùng Triệu Linh Xảo cách đó không xa nhỏ tiếng nói chuyện.
Trần Hạo cũng không nóng nảy, yên lặng chờ đợi.
Nhiệm vụ thần thông Hoán Vũ lần này, mình phải chịu một đại ân tình, cũng không thể từ bỏ, nhất định phải lấy được tới tay.
Lúc này, mèo mun đột nhiên meo ô một tiếng, nhảy tới đài cao, nhìn về phía Trần Hạo.
Trần Hạo sửng sốt, nghi hoặc nhìn về phía mèo mun.
Mèo mun duỗi ra móng vuốt, vỗ vỗ đài cao.
Trần Hạo quan sát tỉ mỉ, những không phát hiện được gì, càng nghi ngờ nhìn về phía mèo mun.
Làm cái gì thế, không có đồ vật gì mà?
Mèo mun liếc Trần Hạo một cái, sau đó đột nhiên xuất ra đại đao khăn đỏ, chặt xuống mấy cái, phá hư đài cao.
Lúc này Trần Hạo kinh ngạc nhìn thấy một cái cái hộp nhỏ lộ ra từ một khối đầu gỗ vỡ vụn.
Ta kháo, nơi này còn giấu đồ vật!
Liền vội vàng bước đến nhặt chiếc hộp lên, Trần Hạo liền phát hiện, cái hộp này lớn bằng nắm đấm, mặt ngoài xung quanh hộp khắc những đường vân cổ quái, thoạt nhìn giống như một loại trận văn nào đó.
Trần Hạo dùng ý niệm cảm giác, kinh ngạc phát hiện, trong cảm giác của hắn thế mà không thể phát hiện cái hộp này tồn tại, càng không thể cảm giác một chút khí tức nào ở bên trên.
Thứ này là một bảo vật.
Trong lòng hơi động, Trần Hạo lật xem hộp, lại phát hiện. . . hộp này giống như một khối rubic, không có chỗ mở.
Thưởng thức một chút, Trần Hạo đột nhiên quỷ dị cười một tiếng, sau đó không chút do dự ném cái hộp này vào Tụ Lý Càn Khôn.
Cùng lúc đó, ở một hội sở nào đó trong thành phố Vu Vân, một tên đầu trọc mập mạp đang trái ôm phải ấp, trêu chọc các cô gái đột nhiên đứng dậy, khuông mặt mịt mờ.